Thịnh Thế Hôn Nhân

Chương 186



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

“Sao vậy? Trên người tôi có thứ gì không sạch sẽ à?” Thẩm Đình Thâm khẽ nhíu mày, đôi mắt đen thẫm hơi rủ xuống, khí chất biếng nhác mà lại cao quý tỏa ra.

Ánh mắt Chu Du hơi thu lại, “Thẩm Đình Thâm, tôi có vài chuyện muốn hỏi anh.” “Hỏi đi.” Thẩm Đình Thâm thờ ơ thu mắt về, nhìn vu vơ vào tài liệu trên bàn. Trong lòng anh đã biết điều Chu Du muốn nói hẳn là không liên quan đến chuyện công việc.

“Chuyện xảy ra với chị tôi ở câu lạc bộ, rốt cuộc anh biết bao nhiêu?” Chu Du hỏi với khuôn mặt nghiêm túc, “Tôi nghĩ ít nhất anh cũng biết một chút ẩn tình trong chuyện này, dù gì lúc ấy2anh vẫn đang có tin đồn với chị gái tôi.”

“Cô đang chỉ trích tôi đã không bảo vệ chị cô tốt đấy à?” Thẩm Đình Thâm có tâm tư kín đáo cẩn thận, sao lại không nghe ra sự chỉ trích trong giọng điệu của Chu Dụ cho được.

Chu Dụ ngạc nhiên, cô ta chỉ có chút ý như vậy, thế mà vẫn bị Thẩm Đình Thâm bắt được. Chu Dụ lúng túng hắng giọng, “Không, tôi không có ý đó. Chỉ đơn thuần muốn hỏi xem anh biết được bao nhiêu thôi.” Mấy ngày nay, Trần Duệ vẫn chưa liên lạc với Thẩm Đình Thâm. Kết quả rốt cuộc là thế nào, lòng Thẩm Đình Thâm cũng không rõ. Vốn anh cũng không muốn nói nhiều về chủ7đề này với Chu Du vì dẫu sao bây giờ đang là thời gian làm việc, anh vẫn còn một chồng tài liệu phải xem. Nhưng anh liếc mắt, thấy cửa văn phòng bị người ta lén hé một khe nhỏ từ bên ngoài. Anh chắc chắn mình nghe thấy Lý Lâm đã đóng chặt cửa từ trước đó, Thẩm Đình Thâm xác định người bên ngoài hẳn là nữ thư ký. Chỉ thấy khóe miệng Thẩm Đình Thâm thấp thoáng ý cười, mày khẽ nhướng lên, “Chuyện của chị gái cô, tôi đã nắm được manh mối về kẻ đứng sau rồi, chẳng đến ba ngày hẳn sẽ có kết quả thôi.”

“Thật ư?” Nét mặt Chu Du vừa căng thẳng lại kích động, từ sau khi về nước1cô ta chưa từng có phút giây thảnh thơi, không bận chuyện công ty thì bận việc điều tra chuyện của Chu Kỳ.

Nhưng cô ta không điều tra ra được chút gì, như thể tất cả manh mối đều bị người ta xử lý cẩn thận vậy.

Thẩm Đình Thâm gật đầu với vẻ đầy nghiêm chỉnh, “Đúng vậy, tôi đã mời người đi điều tra rồi.” “Vậy... vậy anh tra ra được những manh mối nào?” Chu Du hỏi với vẻ căng thẳng và bức thiết, “Tôi cũng đang một mực điều tra, có khi manh mối của hai chúng ta có thể mang ra cùng trao đổi cũng nên.” Mà sự thực là Chu Du căn bản không có manh mối, cô ta chỉ muốn tay không bắt7sói trắng mà thôi.

Song, Thẩm Đình Thâm không trả lời cô ta.

Căn phòng im lặng như tờ, Chu Dụ chỉ nghe thấy tiếng tim mình đang đập. Đồng thời, người phụ nữ đứng ngoài cửa nghe trộm cũng có tâm trạng giống hệt Chu Du, gấp gáp muốn nghe Thẩm Đình Thâm mở miệng nói về một vài manh mối anh đã điều tra ra được. Khoảng ba phút trôi qua, Thẩm Đình Thâm vẫn cúi đầu nhìn tài liệu của mình, dáng vẻ như xung quanh không có ai khiến người ta hận đến độ lòng ngứa ngáy. Chu Dụ ném luôn chiếc túi trong tay lên sô pha, cả người đứng bật dậy. Chiếc giày cao gót bảy centimet nện trên nền nhà bóng loáng phát ra0những tiếng bước chân “lộc cộc”, rất vang. Xuyên qua ánh sáng từ cửa sổ sát sàn, một chiếc bóng mờ của người phụ nữ đổ xuống bàn việc của Thẩm Đình Thâm. Chu Dụ chống hai tai vào eo, liếm khóe miệng, cô ta không hiểu vì sao Thẩm Đình Thâm lại đột ngột im lặng, “É, tôi là em gái Chu Kỳ, tôi cảm thấy tôi có quyền biết chân tướng, phiền anh chia sẻ manh mối anh đã điều tra ra cho tôi được không?” Có thể nghe ra Chu Du đã nhịn cơn tức đến cực hạn. Thẩm Đình Thâm vẫn chưa ngẩng đầu, chỉ là chiếc bút máy đang xoay trên ngón tay dừng lại. Sau đó anh bắt đầu vẽ chữ trên một tài liệu trong đó, nhưng đầu bút không chạm vào giấy, cho nên anh chỉ đang vẽ vào không khí mà thôi.

Chu Kỳ nhìn chằm chằm, thoáng chốc đã hiểu ý của Thẩm Đình Thâm. Vẻ sốt ruột trên mặt cô ta rõ ràng đã giảm bớt, cô ta kéo ghế qua rồi ngồi xuống, bắt đầu diễn trò phối hợp với Thẩm Đình Thâm. “Hóa ra các anh đã điều tra đến đây rồi à, thế thì căn bản chẳng cần ba ngày, có khi hôm nay đã có thể điều tra ra người đứng sau là ai rồi nhỉ?” Chu Du vừa nói vừa muốn quay đầu nhìn của văn phòng.

Khi cô ta vừa quay được một chút, chân Thẩm Đình Thâm ở dưới bàn đã khẽ đá Chu Kỳ, cảnh cáo cô ta đừng đánh cỏ động rắn. Chu Du biết ý khẽ gật đầu, tỏ ra mình đã biết.

Thẩm Đình Thâm quay màn hình máy tính qua cho Chu Du nhìn hình ảnh, “Nhìn thấy chưa, hôm ấy người bày trò ở câu lạc bộ để lại chút bóng dáng trong camera giám sát, cứ tìm đối tượng tình nghi ra đối chiếu thì sẽ dễ dàng biết là ai thôi.”

Trên màn hình thực ra chỉ là camera giám sát trước cửa phòng Thẩm Đình Thâm mà thôi. Đó là chiếc camera anh bảo Lý Lâm lén lắp sau khi nghe Trần Duệ nói thư ký có vấn đề.

Cả công ty chỉ có Lý Lâm và Thẩm Đình Thâm biết đến sự tồn tại của chiếc camera này, hình ảnh quay được sẽ kết nối thẳng với máy tính của Thẩm Đình Thâm.

Trên màn hình là hình ảnh thư ký đó cong mông nghiêng mặt để mắt có thể nhìn rõ tình hình hơn qua kẽ hở. Nghe một hồi, cô ta phát hiện Thẩm Đình Thâm và Chu Du đều đang xem cái gọi là video giám sát của câu lạc bộ.

Sau đó cô ta đứng dậy, thấp thỏm bất an đi qua đi lại trước cửa, từ camera giám sát có thể nhìn ra đầu mày của thư ký đã xoắn lại. Chẳng lâu sau, thư ký thập thò nhìn xung quanh, phát hiện không có nhân viên nào đi qua.

Cô ta lén lén lút lút vào nhà kho, ở trong đó không có camera giám sát.

“Cô ta muốn làm gì?” Chu Du ngước mắt nhìn Thẩm Đình Thâm rồi hỏi. Thẩm Đình Thâm không để ý đến Chu Dụ mà lấy ngay điện thoại ra gọi cho Lý Lâm, “Mau vào nhà kho từ một cửa khác, nhanh lên chút, sau đó trốn đi, nghe xem thư ký đang làm gì, xem có phải cô ta gọi điện cho người đứng sau hay không.” “Được.” Lý Lâm là người thân tín của Thẩm Đình Thâm, Thẩm Đình Thâm vừa nói anh ta đã biết anh đang ám chỉ chuyện nào.

Chuyện không thể chậm trễ, Lý Lâm vào nhà kho trước một bước rồi trốn trong chỗ hàng tồn, yên lặng chờ đợi. Quả nhiên chẳng đến một phút, anh ta đã nghe thấy có người tiến vào, tiếng bước chân rất vội vã.

Lý Lâm mở camera di động, lén giơ di động đến kẽ hở giữa các chống hàng, nhìn người đến qua camera. Người đến chính là thư ký, trông cô ta hoảng loạn, còn kiểm tra nhà kho với vẻ cảnh giác. “Có ai không?” Thư ký gào to một câu, sợ có nhân viên lấy tài liệu ở bên trong. Nhưng không có tiếng đáp lại, bấy giờ thư ký mới thở phào một hơi, tìm nơi kín đáo để gọi điện. Nơi kín đáo đó ngay đối diện chỗ Lý Lâm núp, hai người chỉ cách nhau mấy chống hàng. Camera di động vừa khéo nhắm thẳng mặt thư ký, thậm chí còn có thể nhìn thấy đường kẻ mắt bị vẽ lệch trên mặt cô ta.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.