*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. “Vâng ạ.” Cô bé kia cầm thẻ, đi đến phòng khác để thanh toán.
Cậu ta tiếp nhận đơn này của Chu Du, ngoài việc xem trọng vẻ ngoài của cô ta ra, còn có một nguyên nhân nữa, chính là Trần Duệ vẫn luôn chưa có cơ hội tìm gặp Chu Du, chỉ mới nghe qua tên cô ấy từ trong lời kể người khác.
Mà bây giờ Chu Du tới rồi, có lẽ cậu ta có thể nghe được tin tức mà cậu ta muốn biết. “Được, nói vào chuyện chính đi. Cô có thể kể rõ những chuyện đã xảy ra với tôi hay không? Đương nhiên những video đó trên mạng tôi cũng đã thấy rồi, những cái đó không cần nói.” Trần Duệ đi thẳng vào vấn đề, không phí tâm tư trêu chọc Chu Du nữa.
Nhưng trong lòng cậu ta lại đang âm2thầm chậc lưỡi, đáng tiếc, dáng vẻ Chu Du vừa trắng trẻo lại nõn nà. Nếu cậu ta có thể có một đêm xuân cùng cô, nhất định là rất tốt, nhưng trông Chu Du có vẻ không thích mẫu người như cậu ta.
Chu Dụ gật đầu, lấy hết những tư liệu có trong túi ra.
Vì để tiết kiệm thời gian, sau khi Chu Dụ nghe Chu Kỳ kể lại việc kia, liền lấy những gì nghe được in ra thành một phần văn kiện, cũng copy thêm mấy bản ra. Còn có một số manh mối nhỏ Chu Dụ tra được, thật ra đối với Trần Duệ mà nói cũng không có tác dụng gì. “Cô cũng chuẩn bị đầy đủ đầy.” Trần Duệ nhận lấy tư liệu, xem đi xem lại mấy lần, chữ viết phía trên rõ ràng, hơn nữa cũng rất có trật7tự. Nhìn là biết có lòng biên tập kỹ lưỡng, Trần Duệ nhìn thêm mấy lần rồi để tư liệu qua một bên. “Trước tiên chúng ta không bàn về những loại chứng cứ này, tôi muốn nghe xem chị cô cảm thấy ai là người hại cô ấy?” Cái Trần Duệ muốn biết nhất chính là cái này.
Chu Dụ liếm khóe môi, tròng mắt do dự trong chốc lát, mới lạnh nhạt mở miệng nói: “Chị tôi cũng không biết là ai hại cô ấy, chỉ có điều hôm đó Bạch Nhược Y cũng xảy ra chuyện, tôi nghĩ giữa hai người bọn họ chắc chắn có liên quan gì đó.”
Mặc dù trong giọng nói Chu Kỳ không hề có ý chỉ trích Bạch Nhược Y, nhưng Trần Duệ vẫn có thể nghe ra được, Chu Dụ khi trả lời vấn đề này cố ý nhắc1đến Bạch Nhược Y, có lẽ là muốn ám chỉ với cậu ta nên chú ý về Bạch Nhược Y nhiều hơn.
Trần Duệ giơ tay vuốt chòm râu không hề tồn tại của mình, làm ra bộ dáng suy tư của người tri thức, trong đầu lại đang tổng hợp lại lời kể của Thẩm Đình Thâm cùng lời kể của Chu Dụ. Chu Du không nhìn nổi bộ dạng làm quá kia của Trần Duệ, khiến người ta có cảm giác cậu ta là loại cà lơ phất phơ. Người này có chỗ nào giống bộ dạng một thám tử, rõ ràng chính là một tên lưu manh thì có. “Nè! Nói anh đến cùng có làm được hay không đó, sao tôi có cảm giác anh chỉ đang giả vờ giả vịt?” Chu Du thật sự nhịn không nổi nữa, nên mở miệng chất vấn7Trần Duệ. Lời này Trần Duệ không thích nghe, cậu ta nhướng mày: “Cái nghề của tôi ấy, kiêng kỵ nhất chính là việc khách hàng không tín nhiệm tôi, nếu cô cảm thấy tôi không làm được, thì mời đi cho, ra ngoài rẽ trái.” Cậu ta vừa nói xong liền xông vào một phòng khác kêu lên: “Tiểu Phương, trả tiền trong thể cho cô ấy đi...” “Không... không cần.” Chu Dụ giơ tay kéo cánh tay Trần Duệ, hơi xấu hổ nói: “Anh đã nói vậy rồi, tôi tất nhiên tin tưởng anh chứ.” Lúc này Tiểu Phương cầm thẻ Chu Du đi đến, Chu Du vừa nhận thẻ vừa hỏi: “Thanh toán xong rồi sao?”
“Ừm.” Tiểu Phương cười ngọt ngào.
Sau đó Tiểu Phương nói nhỏ vào tai Trần Duệ, không biết là nói cái gì. Trần Duệ không có biểu cảm gì: “Được,0tôi biết rồi.” Đợi sau khi Tiểu Phương đi, Chu Dụ lại mở miệng hỏi: “Việc này, anh cần bao nhiêu thời gian mới có thể đưa kết quả cho tôi?”
“Bảy ngày.” Trần Duệ thản nhiên nói, cũng không lấy lòng Chu Dụ như lúc trước nữa.
Cũng có thể do Chu Du chất vấn cậu ta, khiến cậu ta bị đả kích lớn. Do đó dù có thưởng thức nhan sắc Chu Du, Trần Duệ cũng không muốn nói chuyện với cô. Trần Duệ cầm tư liệu lên, ngồi đối diện với Chu Du nhưng không nhìn cô, mà bắt đầu nghiêm túc xem tài liệu. Dáng vẻ chăm chú đó, cũng coi như giống đang làm chuyện quan trọng, thậm chí cậu ta còn lấy cây bút máy trong túi áo ra, gạch lên mấy chỗ quan trọng trong tư liệu. Chu Dụ mở miệng mấy lần tính nói gì đó, nhưng nhìn thấy bộ dạng mất ăn mất ngủ của cậu ta, nên không tiện mở miệng quấy rầy. Do đó cô ta cầm túi lên, tính đi trước.
Vừa cầm túi lên, mới đứng lên tính bước đi. Trần Duệ cũng không ngẩng đầu lên nhưng lại đột nhiên nói: “Mặc dù trong lòng cô Chu không tin tôi, nhưng tôi đã nói hạn định thời gian là bảy ngày, thì phiền cô Chu trong bảy ngày này đừng tới tìm tôi, cũng đừng nói cho Hạ Tinh Thiên biết tôi ở đây.”
Chu Du cảm thấy kinh ngạc, theo lý mà nói thì Trần Duệ hẳn là không biết chính mình có quan hệ với Hạ Tinh Thiên chứ, bởi vì tính ra đây là lần đầu họ gặp nhau mà.
Trần Duệ tuyệt đối không dám đến trêu chọc mình, nhưng hiện tại cậu ta làm sao biết được chứ? “Sao anh lại biết tôi quen Hạ Tinh Thiên?” Chu Dụ kinh ngạc hỏi.
Trần Duệ nhếch môi cười, đáy mắt lộ ra sự tự tin, tươi cười đắc ý: “Tôi vừa mới kêu Tiểu Phương đi quét thẻ cô, cố ý nói rõ họ tên cô ra. Ngụ ý chính là muốn cô ấy điều tra về cô, nên tất nhiên biết được quan hệ của cô và Hạ Tinh Thiên.”
Chu Du lúc này mới chợt hiểu ra, “A” một tiếng thật dài. Hóa ra vừa rồi Tiểu Phương nói thầm bên tai Trần Duệ, là đang nói về việc này. “Được thôi.” Chu Du nhún vai: “Nếu anh đã biết tôi có quan hệ với Hạ Tinh Thiên, vậy tôi cũng cảnh cáo anh, nếu bảy ngày sau anh không đưa tôi kết quả, vậy tôi nhất định sẽ tự mình dẫn Hạ Tinh Thiên tới đây.”
Trần Duệ liếc mắt nhìn cô, bĩu môi khinh thường: “Bảy ngày sau tôi đưa kết quả cho cô là được chứ gì, thật đúng là phiền phức.”
“Tốt nhất là như vậy.” Khóe miệng Chu Du ẩn chứa ý cười, bởi vì cô nhìn thấy cây bút trong tay Chu Du đang run lên.
Lúc trước nghe Hạ Tinh Thiên nói, Trần Duệ kia vừa nhìn thấy Hạ Tinh Thiên thì như chuột gặp mèo. Cô ta còn cảm thấy Hạ Tinh Thiên nói quá, bây giờ là thời đại dân chủ, dù có không muốn kết hôn đi nữa, cũng không cần sự thành dạng này nha. Nhưng bây giờ Trần Duệ chỉ mới nghe nói mình muốn dẫn Ha Tinh Thiên tới thì đã hoàng thành bộ dạng như vậy.
Xem ra những lời Hạ Tinh Thiên nói là sự thật, đúng thật là như chuột gặp mèo ấy. Chu Dụ giẫm đôi giày cao gót trên mặt đất, chậm rãi, ung dung đi khỏi phòng làm việc của Trần Duệ. Cô vừa đi, Trần Duệ đã từ ghế nhảy dựng lên, chạy đến trước mặt nhân viên kinh hoàng hô: “Văn phòng làm việc của chúng ta phải mau đổi địa chỉ, tất cả mọi người nhanh bỏ việc trong tay xuống, mau chóng tìm giúp tôi một chỗ bí mật tuyệt đối ở thành phố H này, một chỗ mà Hạ Tinh Thiên sẽ không tìm được ấy!”
“Sao vậy, ông chủ?” Tiểu Phương là một trong những số nhân viên ít ỏi có quan hệ không tệ với Trần Duệ, cô ấy thay tất cả đồng nghiệp hỏi ra câu hỏi trong lòng: “Hạ Tinh Thiên tìm tới chỗ này rồi sao?”
“Cô ấy chưa tới, nhưng người phụ nữ Chu Dụ này lại biết, tôi sợ cô ta có lúc nào đó nghĩ không thông, liền dẫn Hạ Tinh Thiên theo. Vậy nên bây giờ chúng ta phải lập tức dọn đi, biết không?” Dáng vẻ Trần Duệ cứ như đang lâm trận gặp địch, khiến các nhân viên không dám thờ ơ, mà tranh thủ thời gian tìm chỗ khác theo ý Trần Duệ.