Thịnh Thế Hôn Nhân

Chương 189



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

“Được rồi, đừng trách tôi nữa.” Trần Duệ thở dài một hơi, bàn việc với Thẩm Đình Thâm thật sự quá mệt mỏi: “Tôi đây không phải đang gọi điện báo cáo cho cậu sao, có một chút tin hữu dụng đây?”

“Ô? Tin gì hữu dụng?” Thẩm Đình Thâm bỏ cây viết trong tay xuống, đi đến ghế sô pha bên cạnh ngồi xuống, tự thể bắt chéo chân đầy thanh lịch. Anh ngược lại cũng muốn xem thử, Trần Duệ muốn báo cáo cho mình tin tức hữu dụng gì. “Hôm nay Chu Dụ tới tìm tôi.”

“Chu Dụ? Cô ấy cũng đến tìm cậu nhờ điều tra về chuyện Chu Kỳ sao?” Trong mắt Thẩm Đình Thâm hiện lên tia kinh ngạc, không ngờ Chu Dụ thể mà cũng tìm được Trần Duệ.

“Ừm.” Trần Duệ bắt đầu nghiêm mặt, trong đầu đã2bắt đầu kết hợp giữa những việc bản thân điều tra được cùng với những việc mà mình đã thông qua các loại thủ đoạn để có được với nhau, khiến sự việc như được tái hiện lại lần nữa: “Theo tình huống lúc đó mà nói, thật ra người bên trong hội nghị lúc đó, không chỉ có Bạch Nhược Y và Chu Kỳ, còn có một người phụ nữ khác. Mà thân phận người phụ nữ kia, cũng có quan hệ với cậu.”

“Nói thẳng họ tên đi.” Thẩm Đình Thâm trực tiếp cắt ngang lời Trần Duệ. Trần Duệ nhíu mày: “Người phụ nữ đó chính là Hạ Tiêu Tiêu, ngày hôm đó thật sự có người đã nhìn thấy cô ta đi vào hội nghị. Mà người có thù với cả Chu Kỳ và Bạch Nhược Y, chỉ có thể7là Hạ Tiêu Tiêu.”

Dùng một chút, Trần Duệ lại cười, khóe miệng mang đậm ý mỉa mai: “Nói đến cùng cũng đều do cậu cả, nên mới hại Chu Kỳ và Bạch Nhược Y xảy ra chuyện như vậy, đây đều là do tình yêu gây họa nha.” “Hạ Tiêu Tiêu?” Thẩm Đình Thâm nhíu mày híp mắt lại, trong con ngươi đen nhánh tỏa ra sát ý nồng đậm: “Nghe nói gần đây cô ta miễn cưỡng lắm mới có thể ở lại được thành phố H này, đã đến nước này rồi, cô ta còn không chịu an phận sao!”

“Bình tĩnh, đây cũng chỉ là suy đoán của tôi thôi, cậu khoan ra tay với Hạ Tiêu Tiêu đã.” Trần Duệ nghe giọng nói lạnh như băng của Thẩm Đình Thâm, ý lạnh ở đầu dây bên kia thuận theo đường1dây điện thoại truyền qua, nên vội vã lên tiếng nói.

Đối với Trần Duệ mà nói, chỉ cần là người đẹp đều đáng giá để thương tiếc, mà Hạ Tiêu Tiêu lại còn là một người tuyệt sắc nữa. Nhưng Thẩm Đình Thâm vẫn không thể kiềm chế được lửa giận trong lòng, xét thấy Hạ Tiêu Tiêu đã từng có tiền án, nên trong lòng Thẩm Đình Thâm vẫn cho rằng sự việc kia phát sinh có liên quan với Hạ Tiêu Tiêu.

“Tám, chín phần mười là do cô ta rồi, cậu hãy dành nhiều thời gian điều tra cô ta kỹ càng, nhanh chóng cho tôi kết quả.” Giọng điệu Thẩm Đình Thâm như đang ra lệnh, khiến Trần Duệ cảm thấy khó chịu. Do đó Trần Duệ nổi lòng ác độc, lấy hết can đảm nói với đầu dây bên7kia, giả bộ như rất mệt mỏi: “Mấy ngày nay, tôi chỉ vì việc của cậu mà bỏ ra rất nhiều tâm sức, ôi, bình thường không phải đau gan, thì lại đau đầu...”

“Cậu rốt cuộc muốn cái gì thì nói thẳng đi, bớt khiến tôi buồn nôn.” Giọng nói Thẩm Đình Thâm đầy ghét bỏ.

Nghe xong lời này, con người Trần Duệ lập tức sáng lên, cười hì hì nói: “Cậu xem cậu kia, là người giàu nhất thành phố H này. Một thám tử nhỏ như tôi phá án cho cậu, thể mà cậu lại keo kiệt như thế...” “Bao nhiêu tiền, tôi gửi cho cậu.” “Một triệu!” Trần Duệ to gan chặt đẹp Thẩm Đình Thâm.

Đầu dây bên kia điện thoại im lặng một hồi, Trần Duệ còn đang suy nghĩ xem có phải Thẩm Đình Thâm đang kêu Lý0Lâm gửi tiền cho mình thật không. Thì đột nhiên, Thẩm Đình Thâm bình tĩnh, nhẹ nhàng mở miệng nói: “Mấy ngày nay tôi đúng lúc muốn đi công tác, nơi công tác cách nhà cậu không xa. Đã nhiều năm rồi chưa gặp ba mẹ cậu, ừm, cậu cảm thấy tôi có nên thuận tiện đi thăm hai bác một chút không?”

“Thẩm Đình Thâm!” Trần Duệ suy sụp kêu to: “Cậu có còn là người hay không hả? Một triệu đối với cậu mà nói có là gì đâu chứ? Tôi lao tâm tổn sức giúp cậu phá án như thế, chỉ có một triệu cũng không cho tôi?”

Trần Duệ nói đến một triệu, mà đơn giản, nhẹ nhàng như đang nói về 100 đồng vậy.

“Nhân lúc tôi còn tâm trạng để nghe câu nói chuyện, cậu tốt nhất cho tôi một cái giá hợp lý, nếu không đừng nói đến một triệu, dù là 100 đồng tôi cũng không để cậu lấy được.” Thẩm Đình Thâm không hề có ý định muốn Trần Duệ | làm không công, chỉ là do Trần Duệ rao giá trên trời, Thẩm Đình Thâm tất nhiên sẽ không cho rối.

Nghe Thẩm Đình Thâm còn nói được một câu có tính người, Trần Duệ họ nhe hai tiếng, chuyển tới chủ đề chính: “Lúc nãy không phải nói với cậu là Chu Du đến tìm tôi sao? Chu Dụ và Hạ Tinh Thiên là bạn thân, cô ấy động một chút lại uy hiếp tôi, nếu tôi không đưa cô ấy kết quả đúng hạn, cô ấy sẽ dẫn Hạ Tinh Thiên tới. Vậy nên làm phiền cậu giúp tôi tìm một chỗ tốt, nơi làm việc nào mà không bị Hạ Tinh Thiên phát hiện ấy.”

“Tôi cũng không tìm được.” Thẩm Đình Thâm lạnh nhạt cự tuyệt. “Thẩm Đình Thâm, nếu Chu Dụ dẫn Hạ Tinh Thiên tới, tôi sẽ bị giết đấy! Cậu có còn là người hay không vậy? Cậu muốn nhìn thấy tôi chết sao?” Trần Duệ lại xù lông kêu to lần nữa, thật không ngờ Thẩm Đình Thâm lại là người máu lạnh vô tình như vậy.

Thân là con trai trưởng của Thẩm gia ở thành phố H, hơn phân nửa công trình nhà cửa ở thành phố H này đều có liên quan với Thẩm gia, việc này đối với Thẩm Đình Thâm mà nói không phải là quá dễ dàng sao? Thế nhưng anh lại không chịu giúp, đúng là quá đáng mà! “Chuyện giữa cậu và Hạ Tinh Thiên không liên quan tới tôi, đừng để đến lúc đó lại liên lụy đến tối. Tóm lại, còn 5 ngày nữa, nếu sau 5 ngày, cậu vẫn chưa đưa tôi kết quả. Không đợi Chu Dụ dẫn Hạ Tinh Thiên tới, tôi sẽ đi trước một bước, đưa tin tức của cậu vạch trần cho giới truyền thông, không chỉ để ba mẹ cậu và Hạ Tinh Thiên biết cậu ở đâu, đang làm cái gì, mà còn khiến cậu trong giới thám tử này không còn chỗ đứng nữa.”

Trần Duệ vô trán, con cái thương nhân ở thành phố H, đúng là tâm địa ác độc lạ thường mà.

Một Chu Du, người phụ nữ ác độc!

Một Thẩm Đình Thâm, hèn hạ vô sỉ!

Không được, cậu ta cứ ngây ngốc ở thành phố H này thật sự không được rồi, nói không chừng đến ngày nào đó bị ai đó bắt bán đi luôn. Nếu Hạ Tinh Thiên lại đột nhiên cầm dao đứng trước mặt thì Trần Duệ cậu ta chết như thế nào cũng không biết.

“Thẩm Đình Thâm, cậu biết nguyện vọng lớn nhất hiện tại của tôi là gì không?” Hai mắt Trần Duệ vô hồn, vẻ mặt không còn chút lưu luyến gì. Mặc dù Thẩm Đình Thâm cũng không tò mò nguyện vọng của cậu ta là gì, nhưng dựa theo phép lịch sự, Thẩm Đình Thâm vẫn phối hợp hỏi một câu: “Là cái gì?” “Chính là hi vọng trời xanh có mắt, để sét đánh chết cậu đi!” Trần Duệ cắn răng nói từng câu từng chữ, chắc chắn mỗi chữ đều có thể truyền đến tại Thẩm Đình Thâm một cách rõ ràng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.