*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. Bạch Nhược Y đảo mắt, cô không biết kể tiếp mình phải hỏi điều gì nên do dự một hồi lâu, cuối cùng vẫn mở miệng: “Tại sao lại đột ngột ép buộc hủy bỏ, bởi vì anh chỉ muốn liên hôn với Chu Kỳ, không muốn liên hồn với Chu Du u...”
“Bạch Nhược Y.” Thẩm Đình Thâm bất chợt mở miệng cắt ngang lời cố: “Tôi vì cái gì, hẳn là em rõ hơn ai hết đúng chứ?” Bạch Nhược Y liên tục nuốt câu nói kế tiếp xuống, cô nghẹn ngào, chẳng nói gì cả.
Lông mày cổ cau chặt thành một dải, cô do dự không biết nên nói tiếp hay không, cuối cùng đành đẩy cửa sổ ra: “Nếu là vì tôi, anh cũng không nhất thiết phải làm đến nước này.”
“Bạch Nhược Y, tôi vốn nợ em những2điều đó, em không cần phải cảm thấy áp lực. Tôi vốn không hề thích một ai trong hai chị em Chu thị, hủy bỏ liên hôn là chuyện sớm muộn. Hơn nữa, tôi nhất định sẽ khiến em thích tối, cho nên giải quyết mấy chuyện phiền toái đó sớm một chút cũng tốt.” Thẩm Đình Thâm thản nhiên nói, cặp mắt đen nhánh của anh không hề có một gợn sóng.
Nhưng cho dù Thẩm Đình Thâm không thích chị em Chu thị, nếu không vì Bạch Nhược Y, anh tuyệt đối sẽ không làm mây bay, chọc vào tâm nguyện Thẩm gia một cách cực đoan như vậy. Bạch Nhược Y vẫn cảm thấy vô cùng áy náy, cô mở miệng muốn từ chối: “Không cần...” “Phó tổng, có người tìm cô ạ.” Tiểu Lục đẩy cửa ra, ngó nửa7người vào để nhắc. Bị Tiểu Lục đột ngột cắt ngang như vậy, Bạch Nhược Y bỗng dưng không biết nên nói cái gì mới phải, cô ngẩn ngơ nhìn của văn phòng. Còn Thẩm Đình Thâm thì thấy cô mãi chẳng nói gì, anh lắc đầu dở khóc dở cười rồi cúp điện thoại.
Một người trẻ tuổi, chân đi khập khiễng từ từ bước tới, trong tay ôm một bó hoa hồng màu hồng phấn giống như ngày hôm qua, nhưng hôm nay không phối chúng với hoa sao mà lại phối với loài hoa khác.
Thoạt nhìn bó hoa ấy rất đẹp, khiến ánh mắt Bạch Nhược Y sáng lấp lánh.
Anh chàng kia đi đến trước mặt cô, khẽ nheo mắt. Anh ta nhận ra Bạch Nhược Y vì từng thấy hình cô trong mấy vụ scandal với Thẩm Đình Thâm1hội trước. Bạch Nhược Y thấy anh ta đưa hoa tới, chân cẳng bất tiện, cô lập tức bước lên phía trước, đón lấy bó hoa.
Khuôn mặt Dương Quang nở nụ cười tươi thân thiện, ánh nắng ban mai chiếu xuống gương mặt, trông anh ta có vẻ rất dương quang“.
(*) Dương quang ở đây tức là ánh nắng mặt trời, ý nói khuôn mặt người này rất tươi sáng, tựa như tên vậy.
Anh ta giống như chàng trai mới tốt nghiệp đại học không lâu, tuổi vẫn còn trẻ, đầy sức sống và sự cuốn hút, chẳng hề giống người đi đứng bất tiện một chút nào.
“Xin chào cô Bạch, tôi là bạn trai của chủ tiệm hoa Hoa Ngữ - Dương Quang.” Nói xong, anh ta rũ mắt xuống nhìn hoa hồng trong tay Bạch Nhược Y, đường cong nơi7khóe miệng càng nở rộ: “Đây là hoa hồng mà Thẩm tiên sinh tặng cô, bên trên còn có tờ giấy do anh ấy viết, cô hãy xem một chút.” Trong lòng Bạch Nhược Y bỗng sợ hãi, cô nhìn hoa hồng trong tay mà trở nên vui sướng hơn hẳn.
“Được, cảm ơn anh.” Bạch Nhược Y cũng không nóng lòng đọc tờ giấy do Thẩm Đình Thâm viết, trái lại cô tò mò nhìn chân Dương Quang: “Thật ngại quá, tôi không có ý gì khác, chỉ là tôi rất ngạc nhiên, thoạt nhìn chân anh không tiện cho lắm, tại sao lại phiên anh tới đưa hoa như vậy?
“Tiệm hoa chúng tôi có tuyển người giao hoa, chẳng qua khách hàng này đối với tôi rất đặc biệt. Vì thế bạn gái dặn tôi tự mình giao tới, đồng thời0tự mình nói cảm ơn cô và Thẩm tiên sinh.” Nụ cười trên mặt Dương Quang vô cùng chân thành tha thiết, anh ta thật sự rất biết ơn Thẩm Đình Thâm.
Đương nhiên cũng nhờ Bạch Nhược Y yêu thích tiệm hoa của anh ta nên mới khiến Thẩm Đình Thâm hào phóng giúp đỡ như thế.
Nếu không nhờ Thẩm Đình Thâm hỗ trợ thì mỗi ngày nhìn thấy Lâm Nhã Đình vất vả như vậy, Dương Quang lại thường xuyên nghĩ đến việc có nên lén rời khỏi cô ấy hay không, có lẽ cuộc đời cô ấy sẽ sống tốt hơn một chút. Giờ đây, hai người họ đã có Thẩm thị là khách hàng lớn, đương nhiên không phải lo tiền thuốc men nữa.
Chỉ cần chân của Dương Quang hồi phục trở lại, nhất định anh ta sẽ báo đáp Lâm Nhã Đình thật tốt.
“Nói cảm ơn ư? Không cần phải khách sáo đến vậy chứ?” Bạch Nhược Y cười thân thiện với Dương Quang, nhưng lông mày cô vẫn khẽ nhíu lại. Mình chỉ đến tiệm mua hoa thôi mà anh ta đến mức nhiệt tình thế sao?
Dương Quang kể lại từng việc một với cô, thậm chí cuối cùng còn nắm lấy tay Bạch Nhược Y, liên tục nói lời cảm ơn: “Thật sự, thật sự, thật sự cảm ơn cô và Thẩm tiên sinh, hai người đúng là quý nhân của tôi và Nhã Đình.”
Nhờ đó Bạch Nhược Y mới hiểu, cô tưởng đâu Thẩm Đình Thâm là quỷ hẹp hòi, vậy mà cũng có lúc anh lại hào hiệp đến thế. “Đừng khách sáo, bởi vì tôi rất thích hoa mà bạn gái anh phối, vậy nên cũng không tính là chúng tôi giúp hai người, chỉ là nhu cầu mà thôi.” Bạch Nhược Y rút tay khỏi Dương Quang, mặt cô ửng hồng.
“Tóm lại, tôi thật sự rất cảm ơn hai người. Chúc hai người hạnh phúc, nắm tay nhau đến bạc đầu.”
Nét ửng hồng trên mặt Bạch Nhược Y càng đậm hơn, cô ngượng ngùng quay đầu đi, không dám nhìn vào mắt Dương Quang nữa: “Ừm, tôi cũng chúc phúc cho anh và cô Lâm. Mấy năm qua cô Lâm không rời bỏ anh, quả thực vô cùng cảm động, hy vọng vết thương trên chân anh mau lành, sau này đối xử tốt với cô ấy.” “Điều đó là chắc chắn rồi.” Dương Quang cất lời thề son sắt, trong mắt lóe lên tia sáng kiên quyết.
Trong khi đó, Chu Kỳ vẫn ở trong biệt thự Chu gia. Cô ta đã nhìn thấy Thẩm Đình Thâm và Bạch Nhược Y cùng nhau đi dạo ở tiệm hoa trên trang nhất, ngay trên máy tính của mình. Trong tay Chu Kỳ đang cầm một ly nước nóng hôi hổi, cô ta tỏ vẻ không cảm xúc và đọc xong bài viết ấy.
Sau khi đọc xong, trên mặt cô ta dần dần mới có một chút cảm xúc, khóe môi nhẽ động, cắn răng một cái.
Cả cơ thể Chu Kỳ không thể nào kìm nén cơn run, nước nóng trên tay cô ta bắn thẳng vào mu bàn tay.
“Á!” Tiếng kêu to bỗng vang vọng trong biệt thự, dì Trần nghe thấy nên lập tức chạy lên trên lầu, vừa chạy vừa lớn tiếng hỏi: “Tiểu thư, đã xảy ra chuyện gì ạ?” Khi dì Trần lên đến nơi thì nhìn thấy luồng khói trắng bốc lên trước mặt Chu Kỳ, dưới đất là ly nước bị ném vỡ, ngoài ra còn có nước nóng chảy đầy đất.
Mu bàn tay cô ta thì đỏ bừng, còn cô ta đang xem trang nhất trên máy tính với vẻ uất hận.
“Ôi, sao tay lại bị bỏng thể này? Dì Trần bôi thuốc cho tiểu thư nhé, mau đi nào.” Dì Trần vội vàng chạy tới, muốn xem thử vết thương trên tay Chu Kỳ.
Nhưng người còn chưa tới gần, Chu Kỳ đã dang tay hất Notebook trên bàn xuống đất. (*) Notebook là một dạng máy tính xách tay, nhưng có thiết kế gọn nhẹ, linh động hơn laptop. Một tiếng Trầm” rất lớn vang lên, màn hình máy tính đen lại trong khoảnh khắc rơi xuống đất ấy. Dì Trần sợ tới mức run cả người, tiến tới không được, lùi lại không xong. Dì Trần đau lòng hỏi Chu Kỳ: “Tiểu thư, cô lại bị sao vậy? Mu bàn tay không đau sao? Ngoan nào, đi bôi thuốc với dì có được không?”