*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. Nhắc tới Thẩm Đình Thâm, Cố Thần Trạch tức đến độ cắn chặt răng. Nếu Chu Dụ không phải con gái, anh ta đã sớm ra tay với cô ta rồi. “Cô đi mau! Tôi không phê duyệt phương án này, Cố gia chúng tôi sẽ không hợp tác với Chu gia các cô!” Cố Thần Trạch quay đầu lại, thản nhiên nói, không muốn gây gổ với Chu Dụ.
Cố Thần Trạch anh hồng hợp tác với cô ta, không được sao? Bạch Nhược Y lập tức bước tới túm chặt lấy cánh tay Cố Thần Trạch, hung hăng trợn mắt liếc anh ta: “Đừng ầm ĩ nữa, em đã bảo người bên bộ phận kế hoạch bắt đầu chuẩn bị rồi, chỉ đợi anh ký2tên thôi, bây giờ anh lại nói không hợp tác ư?”
Cố Thần Trạch rũ mắt nhìn thoáng qua Bạch Nhược Y, do dự một lát rồi mở miệng nói một cách kỳ lạ: “Thôi, nếu em cảm thấy có thể hợp tác thì hợp tác đi.” Nghe thấy vậy, Chu Du mới thầm thở phào một hơi nhẹ nhõm, đồng thời cảm thấy cực kỳ khó chịu vì Cố Thần Trạch nghe lời Bạch Nhược Y như vậy. Vì sao anh đối xử với tôi bằng thái độ kia, còn Bạch Nhược Y thì anh nể mặt? Đặt tôi và Bạch Nhược Y lên so sánh, tôi kém cô ấy ở đâu chứ? Huống hồ, kẻ kém cỏi như anh còn cướp mất nụ hôn đầu7đời của tôi đấy! “Được, từ giờ trở đi, anh đừng gây với Chu Dụ nữa, ba người chúng ta tâm bình khí hòa, bàn chuyện phương án có được không?” Bạch Nhược Y vừa nói ôn tồn, vừa nhìn lướt qua để xem biểu cảm của hai người họ. Cố Thần Trạch ngồi xuống đối diện hai người, xem như thỏa hiệp.
Chu Du cũng ngồi xuống theo, cô ta ngồi bên cạnh Bạch Nhược Y. Bạch Nhược Y thấy cảm xúc của hai người họ ổn định lại rồi, cô mới không nhanh không nhậm mở phương án, trải trên bàn trà.
Từng người một bắt đầu thảo luận.
Ừm, điều thứ nhất xem như thuận lợi, điều thứ hai cũng vậy.
Khi Bạch Nhược Y đang dùng1giọng điệu hòa hoãn, Cố Thần Trạch đột nhiên cau mày, ung dung mở miệng nói: “Đợi đã, kim ngạch bên cô có vấn đề phải không?”
“Cái gì?” Chu Dụ không hiểu hỏi lại, cô nàng cảm thấy vốn hợp tác rất ổn thỏa, hơn nữa bộ phận kế hoạch cũng không đánh dấu vào kim ngạch ấy, chứng tỏ ngay cả bộ phận kế hoạch bên công ty Cố Thần Trạch cũng cảm thấy phần kim ngạch không thành vấn đề.
“Không, tôi thấy cô nghĩ là công ty tôi rất nhiều tiền, kim ngạch này rõ ràng cao hơn giá trị các hạng mục bên cô.” Cố Thần Trạch vừa nói ra điểm lạ, vừa chỉ vào những chữ số 0 được tính trong kim7ngạch: “Tôi cảm thấy nên loại bỏ một số 0 trước dấu thập phân.”
Thật ra Cố Thần Trạch chẳng hề thành tâm bới móc, những hạng mục cùng loại, anh đều bàn bạc với các công ty khác như thế. Tuy danh tiếng mấy công ty đó kém xa công ty Chu thị, nhưng phần kim ngạch lại ít hơn rất nhiều. Cho nên Cố Thần Trạch cảm thấy cần phải chỉ ra, vì lợi ích của công ty.
“Có phải anh đang sống trong mơ không? Giảm bớt một số: Anh có biết điều đó chứng tỏ kim ngạch bao nhiêu không?” Lông mày nhỏ nhắn của Chu Du cau chặt lại thành một cụm, bây giờ cô nàng chỉ muốn bàn cho xong một hạng0mục để Chu Kiên Quốc thấy được thực lực của mình mà thôi.
Nhưng Cố Thần Trạch lại giống như đang cố tình kiếm chuyện, Chu Du là loại người nào chứ, đương nhiên không thể thỏa hiệp: “Bảng dự toán kim ngạch đã có rồi, trái lại anh nói với tôi rằng kim ngạch này không phải giá thị trường?”
Kể từ lúc vừa rồi, Cố Thần Trạch mở miệng, bả vai Bạch Nhược Y bỗng sụp xuống trong phút chốc, cô biết đôi oan gia ngõ hẹp này lại sắp gây gổ rồi.
Bạch Nhược Y cảm giác da đầu mình căng lên, trong lòng suy nghĩ xem ai có thể tới cứu mình đây?
Thừa dịp hai người còn chưa ầm ĩ đến mức quá gay gắt, Bạch Nhược Y đứng lên trước, thành công thu hút ánh mắt của hai người họ. “Em đứng lên làm gì?” Cố Thần Trạch nhìn Bạch Nhược Y với vẻ khó hiểu: “Anh thật sự không có ý kiếm chuyện, kim ngạch này đúng là không hợp lý.” “Không có đâu! Anh đang cố tình kiếm chuyện đấy!” Chu Du khẽ quát một tiếng, phản bác Cố Thần Trạch. Bạch Nhược Y thu lại tài liệu rồi kéo tay Cố Thần Trạch và đi ra ngoài: “Được rồi được rồi, em sẽ bàn phương án với cô ấy, anh đi làm công việc của anh đi.” “Không! Kim ngạch đó thật sự có vấn đề!” Cố Thần Trạch cố chấp nhấn mạnh, anh ta vốn không muốn chi nhiều tiền như vậy. Bạch Nhược Y "ngoài cười nhưng trong không cười, cô cất tiếng cười hi hi với Cố Thần Trạch: “Ừ em biết rồi, em sẽ xem bảng dự toán kỹ càng.”
Cố Thần Trạch thủ dừng bước lại, nhưng Bạch Nhược Y dùng sức lôi kéo, sức lực quá lớn khiến Cố Thần Trạch không dừng nổi, đành phải thỏa hiệp: “Được rồi, anh về phòng làm việc của mình, nhưng em thật sự phải để ý đến phần kim ngạch đấy.”
“Ừ! Em biết rồi!” Bạch Nhược Y trợn trắng cả mắt, đẩy Cố Thần Trạch ra khỏi cửa văn phòng. Hiện giờ cô chỉ còn thiếu động tác đóng cửa nữa thôi là nhốt anh ta ở ngoài rồi.
Cố Thần Trạch vội vàng nói: “Còn nữa, còn chuyện em cho anh một cơ hội, em nhất định phải cân nhắc kỹ đấy nhé, anh chờ em trả lời.”
Ấn đường Bạch Nhược Y bỗng nhíu chặt, trên mặt tràn ngập hai chữ "khó xử.
Còn Cố Thần Trạch thì trước khi đi vẫn không quên giận dữ trợn mắt với Chu Du, Chu Dụ không cam lòng chịu yếu thế nên trợn ngược lại. Bạch Nhược Y thật sự không chịu nổi một ai trong hai người bọn họ, cô dùng sức đẩy Cố Thần Trạch: “Được rồi! Đi mau đi!”
Nói xong, không đợi Cố Thần Trạch mở miệng lần nữa, cô đóng “sầm” cửa lại, ngăn anh ta ở bên ngoài. Chu Du liền thở phào nhẹ nhõm: “Tôi thật sự bội phục cô. Làm việc với người như vậy, sao cô có thể kiên trì đến tận bây giờ thế?” Bạch Nhược Y mỉm cười: “Ngày thường Cố Thần Trạch không như vậy đâu, anh ấy là người cực kỳ ga lăng, có thể do ấn tượng đầu tiên của hai người với đối phương không tốt lắm, cho nên vừa thấy mặt nhau đã xù lông...”
Song, cô vẫn cảm thấy lúc hai người họ đấu võ mồm lại vô cùng đáng yêu. “Không, không, không, tôi cảm thấy anh ta cũng không ga lăng với mọi người đâu. Anh ta đối với cô tốt như vậy, ắt chỉ vì thích cô mà thôi.” Chu Dụ cười trêu ghẹo, nhưng ý cười vẫn chưa lan đến đáy mắt, thậm chí còn hàm chứa một chút xót xa.
“Được rồi, đừng bàn về anh ấy nữa. Chúng ta bàn chuyện phương án nhé. Lần này bàn bạc xong xuôi, hẳn là có thể xác lập quan hệ hợp tác giữa hai nhà rồi.” Bạch Nhược Y ngồi xuống bên cạnh Chu Dụ, bắt đầu bàn chuyện phương án với cô nàng.