Thịnh Thế Hôn Nhân

Chương 201



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Mà ở bên kia, Cố Thần Trạch thấy cuộc nói chuyện với Bạch Nhược Y không có kết quả, anh ta đứng ngồi không yên, nghĩ tới nghĩ lui rồi gọi điện cho Thẩm Đình Thâm.

“Thẩm Đình Thâm, rốt cuộc cậu muốn sao đây?” Cố Thần Trạch dùng giọng điệu không mấy thân thiện.

ở đầu dây bên kia, Thẩm Đình Thâm nhíu chặt mày: “Cái gì mà muốn sao đây?” “Là chuyện về tin tức trên tiêu đề báo ngày hôm nay. Cậu có thể để Bạch Nhược Y yên tĩnh chút được không? Cậu có biết cậu như vậy, sẽ khiến Bạch Nhược Y gặp rất nhiều phiền phức đấy!” Cố Thần Trạch hướng về phía điện thoại nói rất nhanh, có thể thấy được anh ta tức giận cỡ nào.

Anh2ta từ sáng đã thấy tin tức này, đến giờ là gần tối rồi, lửa giận trong lòng đã bùng phát lâu rồi mà chưa thể dập tắt được. “Chính Bạch Nhược Y còn chưa nói cái gì, cậu lo cái gì chứ?” Thẩm Đình Thâm thờ ơ nói, trong lòng cũng rất tò mò. Lần trước lúc Cố Thần Trạch đã thấy được anh đang ở cùng với Bạch Nhược Y. Khi đó anh rõ ràng cảm giác được Cố Thần Trạch đã sớm chết tâm rồi, nhưng sao lúc này cậu ta lại muốn ở cùng với Bạch Nhược Y đây? “Cậu...” Trong khoảng thời gian ngắn Cố Thần Trạch không biết trả lời thế nào. “Cố Thần Trạch, tôi có chuyện này muốn bàn với cậu.” Thẩm Đình Thâm trực8tiếp nói sang chủ đề khác, xem lửa giận của Cố Thần Trạch như không tồn tại.

Cố Thần Trạch bị ăn quả đắng, giọng nói đầy vẻ không kiên nhẫn: “Chuyện gì?”

“Tôi thấy sau khi cậu tiếp nhận việc kinh doanh của Cô thị, vẫn chưa làm ra được cái gì, việc duy nhất làm tốt đó chính là hợp tác công trình với Thẩm thị của tôi, nên tôi nghĩ hay là cậu bán công ty lại cho tôi luôn đi.” Thẩm Đình Thâm nói với vẻ tự nhiên, không hề cảm thấy có gì không ổn.

Cố Thần Trạch ở đầu dây bên kia nghe được, không nhịn được cười ra tiếng: “Thẩm Đình Thâm, cậu có phải đang mơ hay không? Cậu có biết bản thân đang nói gì không đó?2Cậu muốn mua lại công ty nhà tôi, không phải là vì muốn tiếp cận Bạch Nhược Y sao, cậu cảm thấy tôi sẽ bán cho cậu chắc?” “Cậu đừng vội từ chối, cậu có thể từ từ suy nghĩ, tôi có thể trả gấp ba lần giá lúc cậu mua lại Bạch thị.” Thẩm Đình Thâm cũng không phải muốn nhân cơ hội để ở gần Bạch Nhược Y, bởi vì hiện tại mỗi tối anh đều ở trong nhà cổ rồi.

Vì vậy anh không hề lo lắng việc không có cơ hội để ở chung với Bạch Nhược Y, chỉ là anh nghe Bạch Nhược Y nói, việc cô muốn làm nhất bây giờ, chính là chấn hưng lại Bạch thị. Mà hiện tại xem ra, Cố Thần Trạch vốn dĩ2không có dư thừa tâm lực để chấn hưng Bạch thị, vì trong công ty có không ít cổ đông không phục anh ta. Lòng người không hòa hợp, làm sao có thể làm công ty lớn mạnh được?

Như vậy không bằng để anh đến giúp Bạch Nhược Y thực hiện ước mơ, hơn nữa nếu có cơ hội, anh còn muốn đem một Bạch thị nguyên vẹn như lúc đầu trả lại cho cô. Cố Thần Trạch ở đầu dây bên kia dừng lại một lát, giống như thật sự bị dao động và giá cả Thẩm Đình Thâm đưa ra.

Một lát sau, giọng nói Cố Thần Trạch đã bình tĩnh hơn rất nhiều: “Đề nghị của cậu không phải là không được, ngược lại ba mẹ tôi cũng cảm thấy tôi6chẳng làm được gì, nếu tôi nhắc đến việc muốn bán cho cậu, ba mẹ tôi có lẽ cũng sẽ không phản đối.”

“Vậy điều kiện của cậu là gì?” Thẩm Đình Thâm rất hiểu Cố Thần Trạch, muốn anh ta đồng ý, không hề dễ như vậy.

Cố Thần Trạch cười ha ha hai tiếng đáp: “Vậy đi, tôi cũng không cần cậu phải trả giá gấp ba để mua. Ngược lại hai người chúng ta bây giờ đều muốn ở bên Bạch Nhược Y, nên chúng ta cược một ván đi, tranh đấu công bằng một lần. Nếu tôi thua, tôi sẽ bán công ty với giá thị trường cho cậu, cũng sẽ không quan tâm đến việc giữa cậu và cô ấy nữa. Nhưng nếu cậu thua, cậu không được dây dưa với Bạch Nhược Y nữa! Thế nào?” Nghe xong đề nghị này, đối với Thẩm Đình Thâm mà nói, đây chính là một giao dịch không bị lỗ. Thế nhưng Thẩm Đình Thâm lại mở miệng thẳng thắn từ chối: “Không cần, tôi sẽ không lấy Bạch Nhược Y ra làm tiền đặt cược.” “Tại sao?” Cố Thần Trạch thốt lên, anh ta không rõ tại sao Thẩm Đình Thâm lại từ chối.

Dựa theo tính cách kiêu ngạo kia của Thẩm Đình Thâm mà nói, loại thách đấu này anh chắc chắn sẽ đáp ứng, vì anh cảm thấy bản thân nhất định sẽ thắng mới đúng. Nhưng sự thật là anh đã từ chối rồi! Thẩm Đình Thâm này có còn là Thẩm Đình Thâm lúc trước không đấy?

Thẩm Đình Thâm biết rất rõ trong lòng Bạch Nhược Y, mình đã chiếm được một vị trí, anh cũng biết rõ việc Bạch Nhược Y quay về bên anh chỉ là chuyện sớm hay muộn thổi. Thế nên anh nhất định sẽ không làm cái chuyện ngu xuẩn này, để mất đi Bạch Nhược Y thêm lần nữa.

“Tôi không muốn lại mất đi cô ấy.”

Cố Thần Trạch kinh ngạc đến thất không nên lời, anh ta nghe được trong câu nói ấy, Thẩm Đình Thâm thích Bạch Nhược Y đến chừng nào. “Được rồi, cậu cứ suy nghĩ kỹ đi, giá gấp tư cũng có thể.” Thẩm Đình Thâm vẫn cố chấp muốn mua lại công ty trong tay Cố Thần Trạch, thậm chí giá cả bao nhiêu cũng không thành vấn đề, nhưng lại không đồng ý cá cược với anh ta: “Tôi còn có việc, cúp trước đây.”

Cố Thần Trạch phiền muộn nhìn cuộc gọi chấm dứt trên điện thoại, anh ta thật sự không muốn thừa nhận rằng Thẩm Đình Thâm thật sự rất thích Bạch Nhược Y.

Nhưng hiển nhiên, hiện thực lại không như anh ta mong muốn.

Nên Cố Thần Trạch rất phiền não, hiện tại anh ta lại càng thêm đứng ngồi không yên, chỉ cần nằm xuống nhắm mắt lại, trong đầu liền hiện lên tin tức đầu đề hôm nay. “Đi uống rượu thôi!” Cố Thần Trạch tự nhủ, muốn mượn rượu giải sầu. Nhưng mới ra đến của công ty, anh ta lại cảm thấy uống rượu thật ra cũng không có tác dụng gì. Đúng lúc đàn anh Diệp Thâm gửi đến một tin nhắn, nói nghiên cứu y học lần trước đã có kết quả, kêu anh ta qua cùng nhau nghiên cứu.

Cố Thần Trạch khẽ nhếch khóe miệng, lái xe về hướng bệnh viện.

Cũng may là tin nhắn của đàn anh đến kịp lúc, nhân lúc này anh ta nên tập trung nghiên cứu y học, nói không chừng có thể không nghĩ đến những chuyện phiền lòng này nữa. Ở bệnh viện.

Chu Kỳ kéo tay Chu Du muốn xem vết thương trên tay cô ta, trong tay Chu Du còn đang cầm cái khăn giấy, cái khăn trắng tinh bị nhuộm đỏ. “Không cần đầu, chị cùng em đi qua khoa tâm lý trước đi.” Ngược lại Chu Dụ lại kéo tay Chu Kỳ đi về hướng khác, trong lòng thầm nghĩ không dễ gì Chu Kỳ mới ra ngoài một lần, nhân dịp này kêu cô ta đi đến bác sĩ tâm lý để khám thử, không chừng có thể khiến Chu Kỳ nhìn ra vấn của chính mình.

Thực ra Chu Kỳ cũng không có vấn đề gì, chuyện cả ngày tinh thần sa sút tránh trong nhà cũng chỉ là để lợi dụng Chu Du mà thôi. “Không cần đâu, chị không có việc gì, em trước đi khám vết thương trên tay đã, đợi lát vết thương nhiễm trùng thì không tốt đâu!” Chu Kỳ chột dạ kéo tay Chu Du, ánh mắt nhìn chăm chú vào tay vết thương trên tay cô ta.

Hai chị em ngồi trong phòng khách bệnh viện kéo tới kéo lui, khiến nhiều người chú ý. “Nghe em đi! Đi khám bác sĩ tâm lý trước!” Sức Chu Du lớn hơn sức Chu Kỳ một chút, nên cô ta mạnh mẽ kéo Chu Kỳ đi đến khoa tâm lý.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.