Thịnh Thế Hôn Nhân

Chương 202



Vóc dáng Chu Kỳ không cao bằng Chu Du, nên tất nhiên cũng không mạnh bằng cô ta.

Dù Chu Kỳ không muốn đi, cũng chỉ đành để Chu Du kéo mình đi. Chu Du vừa thở ra một hơi, vừa kéo Chu Kỳ đi đến khoa tâm lý, vừa mới quay đầu đã nghe “Bốp” một tiếng, đầu cô ta bị đụng vào một lồng ngực ấm áp. Chu Du đau đến ôm đầu, còn chưa ngẩng đầu lên đã liên tục xin lỗi: “Xin lỗi, xin lỗi, do tôi2không nhìn đường.” Khuôn mặt nhỏ nhắn của cô ta căng thẳng, đôi lông mày nhíu lại, cô ta ôm đầu không ngừng xoa xoa chỗ đau, chỉ thấy chân người nọ rất dài, ống quần âu màu trắng thẳng thớm, nếp gấp rõ ràng. Trong lòng Chu Dụ nghĩ thầm, dù người này lớn lên mặt không đẹp trai đi nữa, chỉ cần với đôi chân này cũng đủ khiến phụ nữ mê đắm. Người đàn ông đứng trước mặt Chu Dụ không hề mở miệng đáp lại câu8nào, trong con người anh ta lóe ra ánh sáng kỳ lạ, anh ta nhìn chằm chằm vào cánh tay đang cầm khăn của Chu Dụ. Anh ta mạnh mẽ cầm lấy cánh tay bị thương của Chu Du lên, trong lòng Chu Dụ hoảng hốt, cô ta lập tức ngẩng đầu nhìn lại: “Anh làm gì thế?” Trong nháy mắt nhìn thấy người đàn ông kia, trong đầu Chu Du đột nhiên vang lên một tiếng “Bùm” như tiếng pháo hoa trên bầu trời. “Cố Thần Trạch, sao anh2lại ở đây?” Chu Kỳ đứng cạnh Chu Dụ lạnh lùng hỏi. Cố Thần Trạch không để ý đến cô ta, mà lo lắng nhìn bàn tay của Chu Du, anh ta quan sát nét mặt Chu Dụ mà hỏi: “Tay cô đã bị như vậy rồi, còn không mau đi băng bó lại, đi về hướng khoa tâm lý làm gì?” Gương mặt Chu Dụ phiếm hồng, không được tự nhiên, cô ta muốn rút tay về: “Anh buông tay ra, tôi phải dẫn chị tôi đến chỗ bác2sĩ tâm lý khám bệnh.” “Thế nào? Cánh tay này của cô chẳng lẽ không cần nữa sao?” Cố Thần Trạch nhíu mày nhìn gương mặt Chu Du, da cô rất trắng, chỉ cần hơi đỏ lên đã khiến người khác thấy rõ.

Chu Du càng dùng sức muốn rút tay về, Chu Kỳ còn đứng ở đây, cô ta sợ Chu Kỳ lại hiểu lầm cái gì: “Anh mau buông tay! Không cần anh lo, đây là tay của tôi, tôi biết vết thương này không có gì đáng lo6cả.”

“Không có gì đáng lo?” Cố Thần Trạch cười lạnh lùng, tay kia lập tức mở bàn tay đang nắm khăn giấy của Chu Du ra. Anh ta mới mở ra một chút, lòng bàn tay Chu Kỳ đã đau như bị cắt qua. Đau đớn khiển Chu Du hét to: “A! A! Anh làm gì thế?” “Tôi thấy cô không còn cảm giác thì có, ở đâu có người ngu như vậy chứ, tay bị vết cắt làm bị thương lại đi lấy khăn giấy cầm máu.” Cố Thần Trạch nhíu mày, dù sao anh ta cũng học y, tất nhiên sẽ lo lắng cho Chu Dụ.

Đã không biết mình có bị nhiễm trùng hay không, thế mà cái cô ngốc này còn không biết vết thương của mình nghiêm trọng như thế nào.

Chu Kỳ thấy thể lập tức đẩy Chu Dụ: “Em đi khám vết thương trên tay trước đi, chị tự mình đến bác sĩ tâm lý được, yên tâm đi.”

Chu Du đau đến hít một hơi lạnh, thấy thế đánh gật đầu: “Vậy chị nhất định phải đi khám đó, em băng bó xong miệng vết thương sẽ đến tìm chị, chúng ta cùng về nhà.” “Dừng, còn tính bằng bó xong liền trở về à?” Cố Thần Trạch dùng sức kéo tay Chu Du đi về hướng văn phòng của Diệp Thâm. “Được rồi, được rồi, tự tôi đi được, anh buông tay ra đi.” Chu Du vừa nói, vừa nhìn những người đang đi qua đi lại.

Bọn họ đều đang nhìn Chu Dụ với Cố Thần Trạch mà chỉ trỏ. Cố Thần Trạch không nghe theo, nhất quyết phải kéo Chu Du đi đến văn phòng của Diệp Thâm.

Anh ta đẩy cửa văn phòng ra, Diệp Thâm đang khám cho bệnh nhân, thấy Cố Thần Trạch đến liền nhướng mày: “Tên nhóc nhà cậu, đến mà cũng không báo trước cho anh một tiếng? Lại không biết lịch sự xông vào phòng anh thể à!?”

“Trong phòng bệnh anh chắc không có ai chứ?” Cố Thần Trạch thấy Diệp Thâm đang bận nên dự định tự mình đi băng bó cho Chu Dụ. “Đó không phải phòng bệnh, đó là phòng anh nghỉ trưa!” Diệp Thâm bất mãn liếc Cố Thần Trạch, sau đó lại chuyên tâm khám cho bệnh nhân: “Bình thường ăn uống có gì đặc biệt không?” Cố Thần Trạch biết điều nên không lên tiếng nữa, anh ta kéo Chu Du đi vào bên trong. “Ngồi xuống!” Cố Thần Trạch mạnh mẽ ra lệnh, chỉ về hướng chiếc giường nói. Chu Dụ cầm cánh tay bị thương, ngồi trên chiếc giường mà Cố Thần Trạch chỉ. Cô ta đảo mắt nhìn cẩn thận xung quanh phòng. Cố Thần Trạch đã quen thuộc với nơi này nên đi đến tủ lấy ra một túi lớn đồ y tế gồm bằng vải, thuốc khử trùng, cây nhíp... Sau đó anh ta đặt chúng bên cạnh Chu Du, kéo cánh tay bị thương của Chu Dụ qua, lông mày không tự giác khẽ nhíu lại: “Lúc tôi lấy khăn giấy ra có thể sẽ hơi đau, cô chuẩn bị tâm lý trước.”

Chu Du lạnh mẽ rút tay về, lông mày hơi nhíu nhỏ tiếng nói: “Đừng nói anh tính kéo hết khăn giấy dính trên vết thương tôi ra nhé!”

“Đúng vậy! Ai bảo cô lấy khăn giấy cầm máu?” Cố Thần Trạch trừng mắt, giữ chặt tay Chu Du, cánh tay anh ta rất mạnh khiến Chu Dụ không thể nào rút tay về được. Chu Du nhìn thoáng qua lòng bàn tay mình, máu đọng bên trên đều đã đông thành màu đỏ sậm, khăn giấy cũng dính chặt vào miệng vết thương, nếu mạnh mẽ kéo ra, nhất định sẽ đau chết được. “Không! Đừng làm vậy mà, mặc dù chúng ta có chút thù riêng, nhưng mà anh không nên thô lỗ như vậy...” Chu Du thật sự rất sợ, lúc nãy mới kéo xuống có một chút mà cô ta đã đau không chịu nổi, hiện tại nếu kéo ra toàn bộ, chắc chắn sẽ rất đau đó.

Cố Thần Trạch nhìn dáng vẻ sợ hãi của Chu Du, khóe miệng mơ hồ hiện lên chút vui vẻ, nhưng anh ta vẫn cố làm mặt lạnh nói: “Cô chịu đi!” Chu Dụ nhắm chặt mắt, cứ tưởng Cố Thần Trạch thật sự muốn giật mạnh ra, nên cô ta không muốn cảnh tượng khủng khiếp như vậy. Cô ta cắn chặt răng, bàn tay không ngừng co lại dời ra sau. Đột nhiên trên tay có chút ướt, lại hơi đau nhức khiến Chu Dụ dần mở mắt ra.

Hóa ra Cố Thần Trạch chỉ đổ nước khử trùng trước, khiến khăn giấy bị ướt, lại dùng cây nhíp gắp từng cái ra. Mặc dù cũng hơi đau, nhưng mà so với việc giật mạnh ra đã tốt hơn rất nhiều.

Chu Dụ dần bình tĩnh lại, thậm chí bắt đầu nhìn chằm chằm mặt Cố Thần Trạch. Anh ta ngồi phía trước Chu Dụ, một tay ấm áp nâng bàn tay nhỏ bé, lạnh buốt của Chu Dụ, một tay còn lại cầm cây nhiếp cẩn thận từng li từng tí gắp mảnh khăn giấy ra. Gương mặt điển trai đầy nghiêm túc ấy tản ra sức hút mê người, khiến Chu Dụ thoáng cái đã quên đi cảm giác đau đớn.

Cố Thần Trạch nhẹ nhíu mày, môi mỏng khẽ mở: “Chậc chậc, cô xem miệng vết thương của cô này, vốn nên băng bó tốt từ đầu thì đâu có chuyện gì, sao lại khiến mình thành dáng vẻ này chứ.” Chu Dụ nghe vậy liền nhìn qua vết thương, khăn giấy phía trên đã được Cố Thần Trạch gắp ra sạch sẽ, nguyên vết thương lớn đập vào mắt cô. Da tróc ra có thể nhìn thấy cả thịt, trong lòng bàn tay đầy máu, Chu Du nhíu mày, lập tức quay đầu: “Cái này... cái này nghiêm trọng lắm à?” Cố Thần Trạch chậm rãi đứng lên đi ra ngoài. “Nè! Cố Thần Trạch, anh không để ý đến tôi nữa sao?” Chu Dụ lo lắng đến độ xuống giường, cô ta tưởng Cố Thần Trạch muốn đi. Bước chân Cố Thần Trạch vẫn không ngừng lại, khóe miệng anh ta hiện lên ý cười. Sau đó, Cố Thần Trạch lại quay trở về, trong tay cầm theo mấy bình nước thuốc trong suốt tới: “Đến đây, chỉ cần thoa thêm mấy bình thuốc này là không sao rồi.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.