Thịnh Thế Hôn Nhân

Chương 206



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

“Tôi không có tâm trạng đi hóng gió với anh, bây giờ anh lập tức đưa tôi về mau!” Bạch Nhược Y cao giọng cự tuyệt chuyện đi hóng mát với Thẩm Đình Vũ. Điều này khiến Thẩm Đình Vũ rất mất mặt, nhưng cậu ta đã sớm biết sẽ gặp tình trạng này.

Không chờ Thẩm Đình Vũ mở miệng, điện thoại Bạch Nhược Y đã vang lên trước. Ánh mắt Thẩm Đình Vũ liếc sang điện thoại Bạch Nhược Y, đúng là do Thẩm Đình Thâm gọi tới.

Khóe miệng Thẩm Đình Vũ khẽ nhếch, trên mặt hiện lên ý cười đầy đắc ý. Bạch Nhược Y liếc qua Thẩm Đình Vũ, cầm điện thoại tính ấn xuống nút nghe. Nhưng Thẩm Đình Vũ đột nhiên giật lấy điện thoại cố, trực tiếp cúp điện thoại, sau đó bỏ điện thoại vào túi áo mình. “Thẩm Đình Vũ, anh2rốt cuộc muốn làm gì!” Bạch Nhược Y hít sâu một hơi, những lời này cô đã hỏi không dưới năm lần, đây đã là cực hạn của cô rồi. “Tôi đưa em về.” Thẩm Đình Vũ chuyển chủ đề, di chuyển tay lái quay đầu đi về hướng khác bên cạnh.

“Trả điện thoại cho tôi.” Bạch Nhược Y giơ tay về phía Thẩm Đình Vũ, tại sao lại có người thiểu lịch sự như vậy chứ, ban đầu là lấy đồ, bây giờ lại lấy điện thoại.

“Đến nhà liền trả em.” Thẩm Đình Vũ thản nhiên nói, không hề liếc qua nhìn Bạch Nhược Y, cũng không thèm để ý đến lửa giận hừng hực trong mắt cô. Bạch Nhược Y liếc mắt, cởi bỏ dây an toàn trên người, trực tiếp giơ tay nắm áo Thẩm Đình Vũ, muốn kéo bên chỗ túi đựng điện thoại kia8qua.

Thẩm Đình Vũ vừa lái xe, vừa nhìn Bạch Nhược Y: “Đừng làm loạn, tôi đang lái xe, em không sợ làm ảnh hưởng đến tối sao.“.

Bạch Nhược Y lười để ý đến cậu ta, thấy làm thế nào cũng không thể kéo được bên túi lại, liền dứt khoát khom người chui xuống dưới cánh tay Thẩm Đình Vũ, nửa người đều nằm trên đầu gối Thẩm Đình Vũ.

“Này! Bạch Nhược Y! Cô đừng làm vậy!” Thẩm Đình Vũ thấy Bạch Nhược Y khom người tới đây, lập tức nâng cánh tay.

Mà Bạch Nhược Y chỉ một lòng muốn lấy lại di động mình, khuỷu tay thỉnh thoảng lại chọc lên đầu gối Thẩm Đình Vũ. Thẩm Đình Vũ “A!” một tiếng kêu lên, đạp mạnh chân ga, xe chạy thật nhanh về trước. Cơ thể Bạch Nhược Y bị nghiêng ngả đụng vào bụng Thẩm Đình Vũ,2Bạch Nhược Y bị đau giơ tay ôm đầu: “Nè! Anh lái xe kiểu gì thế!” Mà Thẩm Đình Vũ bị Bạch Nhược Y đụng muốn phun ra một ngụm máu: “Em đừng quậy nữa, ngồi xuống, em như thế sao tôi lái xe được!” Thẩm Đình Vũ vừa nhìn thoáng qua đường xá, thấy trên đường không có bao nhiêu xe, tranh thủ nhìn thoáng qua sau lưng Bạch Nhược Y, để cô ngồi đàng hoàng. Bạch Nhược Y xoa đầu, vẫn giơ tay muốn nắm túi Thẩm Đình Vũ, quyết không lấy được thể không bỏ qua! “Bạch Nhược... A! Nguy hiểm!” Thẩm Đình Vũ cắn răng bảo Bạch Nhược Y không nên như vậy, ngẩng đầu trong nháy mắt thấy một chiếc xe tải đang chạy ngang qua, Thẩm Đình Vũ phản xạ có điều kiện đạp phanh lại. Bánh xe bởi vì bị dừng đột2ngột mà phát ra tiếng cọ xát chói tai, mang theo tiếng hoảng sợ kêu to của Thẩm Đình Vũ: “A!” Tài xế lái xe tải kia cũng chú ý tới xe của Thẩm Đình Vũ, đồng thời cũng đạp phanh. Chỉ thấy hai chiếc xe cách nhau với khoảng cách 0,5 mét, tài xế xe tải cùng với Thẩm Đình Vũ đều kinh hoảng một hồi. Bạch Nhược Y suýt chút đã lăn đến trước xe, đầu cô bị đập mạnh vào tay lái, đau đến khiến cô nhíu mày, nên ngoan ngoãn ngồi đúng vị trí. Cô dùng vẻ mặt chưa tỉnh táo nhìn Thẩm Đình Vũ, Thẩm Đình Vũ cũng sợ choáng váng, trên mặt có biểu cảm y hệt cô, chậm chạp không có phản ứng gì. Mãi đến khi tài xế lái xe tải bước xuống, dùng sức đập cửa sổ xe cạnh Thẩm6Đình Vũ, mới khiến Thẩm Đình Vũ trong trạng thái khiếp sợ dần tỉnh táo lại. Thẩm Đình Vũ ẩn hạ cửa kính xe xuống, tài xế xe tải chống nạnh chỉ vào Thẩm Đình Vũ nói: “Cậu mau xuống đây, tên nhóc kia!” Thẩm Đình Vũ giơ tay vỗ đầu, làm đầu óc tỉnh táo lại, rồi mới mở cửa xe đi xuống. Lúc Thẩm Đình Vũ đứng trước mặt tài xế xe tải, tài xế xe tải có hơi hối hận khi kêu cậu ta xuống xe.

Bởi vì Thẩm Đình Vũ cao hơn tài xế xe vận tải một cái đầu, lúc đúng mặt đối mặt với nhau, vô hình tạo cảm giác áp lực cho ông ta. Tài xế xe tải vốn nghĩ muốn dạy dỗ Thẩm Đình Vũ một trận, nhưng lúc ngẩng đầu nhìn Thẩm Định Vũ, lời muốn nói ra đều không nói được thành lời.

May mà Thẩm Đình Vũ tính khí tốt, biết là do lỗi của mình, nên bước lên trước một bước xin lỗi tài xế xe tải: “Chú à, thực xin lỗi chú, lúc lái xe tôi có hơi phân tâm nên suýt gây ra tai nạn. Chú có muốn đến bệnh viện khám hay không, tiền thuốc men cứ để tôi trả.”

Nếu thật xảy ra tai nạn, hậu quả thật không thể tưởng tượng nổi.

Tài xế xe tải lui về sau một bước, đánh giá Thẩm Đình Vũ từ trên xuống dưới, thấy cậu ta xin lỗi cũng thật lòng, liền nhíu mày thuận miệng nói vài câu: “Cậu nhóc, lúc lái xe chính là lúc giao tiếp với tử thần, cậu không thể phân tâm đâu. Lần này may mà tôi phản ứng nhanh, nếu tôi không phản ứng kịp, hai người các ngươi hiện tại đã đi đến trước Diêm Vương báo danh rồi đấy.”

“Xin lỗi, thật sự xin lỗi, lần sau tôi nhất định sẽ chú ý.” Thẩm Đình Vũ luôn miệng nói xin lỗi, mồ hôi lạnh trên trán cũng chảy ra liên tục khiến cậu ta vội vã lau đi. “Được rồi, tôi cũng không xảy ra chuyện gì, chỉ là muốn nhắc nhở cậu chú ý một chút.” Tài xế xe tải cao giọng nói, nói xong liền đi thẳng về xe mình. “Thật sự xin lỗi.” Thẩm Đình Vũ hướng về phía bóng lưng ông xin lỗi thêm lần nữa.

Thấy tài xế lái xe tải đã đi, Thẩm Đình Vũ mới lên xe, vừa lên xe liền trả di động cho Bạch Nhược Y, giơ tay lau mồ hôi lạnh trên trán: “Cuộc gọi của Thẩm Đình Thâm đối với em quan trọng đến vậy sao?”

Bạch Nhược Y nhận điện thoại, nghe Thẩm Đình Vũ nói vậy liền ngẩn người: “Không phải, tôi cũng không phải vì anh ta mới muốn lấy điện thoại lại, vốn dĩ anh không nên lấy điện thoại của tôi.”

“Tính em thật bướng bỉnh, thật là làm cho người ta vừa giận vừa yêu.” Thẩm Đình Vũ thản nhiên cười nói, khởi động máy đưa Bạch Nhược Y về nhà.

Mà Thẩm Đình Thâm đang chờ Bạch Nhược Y trong nhà, anh đứng ở cửa đi tới đi lui, thỉnh thoảng nhìn về hướng của thang máy. Điện thoại cầm trong tay, sắc mặt trông rất đáng sợ. Vậy mà dám cúp điện thoại anh, Bạch Nhược Y em thật là lá gan càng ngày càng lớn rồi! Đã tan ca lâu như vậy, sao vẫn chưa về? Là theo Cố Thần Trạch đi ăn cơm? Hay là đi ăn cùng Thẩm Đình Vũ?

Thẩm Đình Thâm càng ngày càng tức giận, nắm di động thật chặt, cố gắng hết sức mới kìm chế không gọi lại cho Bạch Nhược Y.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.