*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. Sau đó Bạch Nhược Y hết cách, chỉ đành để Thẩm Đình Vũ lên theo, nhưng cậu ta phải bảo đảm sẽ không vào phòng theo mình.
Ai biết được Thẩm Đình Thâm lại đứng đợi trước cửa nhà, Bạch Nhược Y cảm thấy giống như mình đang vụng trộm vậy, cũng không dám nhìn vào mắt anh, hận không thể tìm một kẽ hở để chui vào.
Mà ánh mắt Thẩm Đình Thâm chỉ quét qua Bạch Nhược Y, cuối cùng ghim lại trên khuôn mặt Thẩm Đình Vũ.
Khoảnh khắc ánh mắt hai người giao nhau, bầu không khí lập tức tỏa ra mùi thuốc súng nồng nặc. Thẩm Đình Vũ giơ tay đặt lên vai Bạch Nhược Y, dẫn cô bước từng2bước cứng ngắc đến trước mặt Thẩm Đình Thâm. Giây phút bàn tay Thẩm Đình Vũ rơi lên vai Bạch Nhược Y, cậu ta cố ý nhướng mày, nhìn Thẩm Đình Thâm với vẻ khiêu khích. Song khuôn mặt Thẩm Đình Thâm lại không để lộ ra vẻ tức tối như trong tưởng tượng của Thẩm Đình Vũ, khuôn mặt vô cùng tuấn tú ấy từ đầu chí cuối không có biểu cảm gì, nhưng lại không giống cố vờ như trấn định, toàn thân toát ra khí chất không bận tâm. Đôi mày nhướng lên của Thẩm Đình Vũ lập tức thu lại, lòng cậu ta rất thắc mắc về phản ứng của Thẩm Đình Thâm.
“Trùng hợp ghê.” Thẩm Đình Vũ8đặt tay lên vai Bạch Nhược Y, hai người dừng lại trước mặt Thẩm Đình Thâm, khóe miệng cậu ta luôn thấp thoáng ý cười bất cần.
Bạch Nhược Y hoảng hốt nghiêng người, vùng khỏi cánh tay Thẩm Đình Vũ, đôi mắt thoảng toát ra vẻ gấp gáp. Cô muốn bảo Thẩm Đình Vũ mau rời đi, sau đó nhanh chóng giải thích với Thẩm Đình Thâm.
Thẩm Đình Thâm trông càng bình tĩnh thì càng khiến Bạch Nhược Y cảm thấy hoảng loạn.
“Tôi và Bạch Nhược Y cũng coi như bạn bè, hôm nay vừa khéo rảnh rỗi nên tôi đi đón cô ấy về, nhưng mà sao anh ở đấy?” Thẩm Đình Vũ thấy Thẩm Đình Thâm yên lặng, tự cậu2ta tiếp tục lúng túng nói.
Đôi mày kiếm của Thẩm Đình Thâm cau chặt lại, mang theo chút châm chọc và uy nghiêm, “Cậu có thời gian đến vậy, chi bằng lo nhiều hơn đến chuyện công ty đi, cho cậu nhiều tài nguyên như thế, cậu nhìn xem cậu đã làm được chuyện gì ở thành phố H?” Dáng vẻ hững hờ của Thẩm Đình Vũ cuối cùng cũng thu lại, thậm chí còn có chút hậm hực, “Anh đừng nói chuyện với tôi bằng giọng điệu này!”
Cậu ta ghét nhất là giọng điệu này của người nhà họ Thẩm, kiểu như đều và tốt cho cậu, nhưng lại dùng loại giọng điệu cao xa vời vợi, giả vờ quan tâm.
Đôi2môi mỏng của Thẩm Đình Thâm khẽ cong lên, trong mắt toát ra vẻ khinh thường, “Cậu đừng quên cậu họ Thẩm! Cho cậu danh phận cũng là vì cậu mang họ này, dù gì cậu cũng không thể vừa đón nhận những tài nguyên mà Thẩm gia cho, lại vừa căm ghét chúng tôi đúng không?” Thẩm Đình Vũ bị Thẩm Đình Thâm nói mà nhất thời nghẹn họng, trong mắt lộ ra tia lửa giết người, cuối cùng vẫn thể hiện ra dáng vẻ không cam tâm.
Cậu ta nghiêng đầu qua nói nhanh một câu với Bạch Nhược Y, “Tôi đi trước đây, tạm biệt.” “Ừm.” Bạch Nhược Y gật đầu, trong lòng cô đã mong Thẩm Đình Vũ mau6rời đi từ lâu rồi.
Thẩm Đình Vũ vừa mới đi được mấy bước đã đột ngột quay đầu, nở nụ cười cực kỳ mập mờ, “Sáng mai có cần tôi đến đón em không, em nhất định vẫn còn khiếp sợ vì chuyện hồi nãy đúng không.” Khóe miệng Bạch Nhược Y giật giật, khuôn mặt cô đầy vẻ ghét bỏ, “Không cần đâu, anh mau đi đi.” “Ừ ừ.” Thẩm Đình Vũ lưu luyến gật đầu rời đi. Thẩm Đình Vũ vừa bước vào thang máy, Thẩm Đình Thâm đã lạnh mặt xoay người vào nhà.
Bạch Nhược Y hoảng loạn vào theo, thuận tay đóng cửa lại.
Khát vọng sống mãnh liệt nói cho Bạch Nhược Y biết có nhất thiết phải lập tức giải thích với Thẩm Đình Thâm, bằng không có thể có sẽ không nhìn thấy mặt trời ngày mai nữa.
“Thẩm Đình Thâm, không phải như anh nghĩ đâu, hôm nay tôi tan làm thì anh ta đã qua đón tôi rồi, em không gọi anh ta mà là anh ta tự đến.” Bạch Nhược Y lúng túng giải thích, hơn nữa nói năng cũng không trôi chảy. Thẩm Đình Thâm sa sầm mặt, đôi mắt đen thẫm, căn bản không nhìn rõ trong đó đang chứa gì, càng không nghĩ ra được hiện giờ lòng anh đang nghĩ gì. Thấy Thẩm Đình Thâm không đáp lại, Bạch Nhược Y gấp gáp đến độ ngứa ngáy khó chịu, “Cũng không phải là anh ta tới đón tôi thì tôi liền lên xe, mà là anh ta đã lấy đồ của tôi bỏ lên xe trước, tôi hết cách nên chỉ đành lên xe của anh ta, hơn nữa cũng không xảy ra gì cả, anh ta đưa tôi về một mạch thôi.” Thẩm Đình Thâm vẫn chẳng đoái hoài đến cô, anh còn về phòng lấy một vài bức ảnh ra, lạnh lùng ném lên bàn bên cạnh Bạch Nhược Y. Xấp ảnh vẽ ra một đường cong xinh đẹp giữa không trung, rơi rải rác trên bàn. Hơn nữa còn khiến Bạch Nhược Y hiểu ngay, bởi cô vừa nhìn đã thấy hình ảnh trong ảnh.
“Đây... Anh lấy từ đâu?” Khuôn mặt nhỏ nhắn của Bạch Nhược Y trở nên gấp gáp, cũng hơi bất mãn. Một là đây là ảnh chụp chuyện rất lâu về trước, không biết sao lại nằm trong tay Thẩm Đình Thâm. Hai là Bạch Nhược Y nghi ngờ Thẩm Đình Thâm thuê người điều tra mình nên mới tìm được ra những bức ảnh thế này. Ba là cô đã bình tĩnh lại, cô không hiểu tại sao mình phải có cảm giác áy náy này, rõ ràng cô và Thẩm Đình Thâm cũng chẳng có quan hệ gì, tại sao phải để ý sắc mặt của Thẩm Đình Thâm chứ!
“Đây là gì? Cho tôi một lời giải thích.” Giọng nói của Thẩm Đình Thâm lạnh tanh mà lại sắc nhọn, khiến người ta nghe mà thấy rất khó tả.
Giọng điệu này đối với bản thân Thẩm Đình Thâm đã được coi như rất dịu dàng rồi.
Hiện giờ anh đã nghẹn một bụng tức, nếu là người khác, anh đã sớm nổi trận lôi đình.
Bạch Nhược Y lại thay đổi thái độ thường ngày, tỏ ra chút kiêu ngạo, “Có phải anh vẫn luôn cảm thấy tôi dây dưa không rõ với Cố Thần Trạch, rồi lại lằng nhằng với Thẩm Đình Vũ Cho nên bây giờ anh cầm những bức ảnh này thì cảm thấy tôi đang mập mờ với Thẩm Đình Vũ?” “Tôi chỉ cần một lời giải thích thôi.” Thẩm Đình Thâm cố gắng kiểm soát lý trí của mình, anh biết hẳn Bạch Nhược Y sẽ không đến với Thẩm Đình Vũ.
Nhưng những bức ảnh này lại chân thực đến thế, khiến anh không kiềm được mà nghĩ theo chiều hướng xấu.
“Tại sao?” Bạch Nhược Y gạt những bức ảnh trên bàn đi, không muốn nhìn thêm cái nào. “Tại sao tôi phải giải thích với anh, Thẩm Đình Thâm anh là gì của tôi, việc gì tôi phải nhìn sắc mặt anh, anh không cảm thấy anh đã vượt giới hạn rồi ư!”
Dáng vẻ đột nhiên tức giận của Bạch Nhược Y lúc này càng khiến Thẩm Đình Thâm cảm thấy vì cô hoảng hốt nên mới cố ý như thế.
Điều đó hoàn toàn khiến Thẩm Đình Thâm nổi giận, mạch máu trên cổ anh nổi lên, ánh sáng trong đôi mắt đen thẫm vụt sáng.
Anh lập tức cúi người hôn xuống đôi môi của Bạch Nhược Y. “Ưm...” Bạch Nhược Y vùng vẫy, hai tay đấm thùm thụp vào ngực Thẩm Đình Thâm, lắc đầu, muốn tránh khỏi chiếc hôn của anh. Thẩm Đình Thâm không để có được như ý, ngược lại còn ôm cô chặt hơn, hai người gần như dán chặt, hơi thở nóng rực quyện vào nhau, mãi không tách rời.