Thịnh Thế Hôn Nhân

Chương 212



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Ánh mắt Trần Duệ hơi tối lại, cậu ta bất giác cúi đầu, “Không phải tôi có ý kiến gì về chuyện đính hôn với em, tôi chỉ không muốn tiếp nhận sự sắp xếp của gia đình, vội vã cùng một người phụ nữ chẳng mấy thân quen trải qua nốt phần đời còn lại như thế.”

Hạ Tình Thiên nghiêng đầu, mái tóc dài vẽ ra một độ cong xinh đẹp trên vai theo động tác của cô ta, “Cho nên, không phải vì anh sợ tôi nên mới không đính hôn với tôi à?”

“Đương nhiên.” Trần Duệ lập tức nói, nhìn Hạ Tình Thiên với vẻ mặt chân thành, “Nói thực thì có vẻ em cũng không tệ, tôi cũng rất xin lỗi khi đã mang lại rắc rối cho em vì chuyện đào hôn.”

Thân là một người đàn ông nhưng lại dùng phương thức đó2để đào hôn quả thực quá bất công với Hạ Tình Thiên.

Hạ Tình Thiên nhún vai, cố cười tỏ vẻ thoải mái, “Rắc rối chuyện này gây ra cho tôi không phải chỉ một câu xin lỗi của anh là có thể giải quyết được. Nhưng mà...” Đôi mắt đen láy của Hạ Tình Thiên lộ vẻ tinh nghịch, sự lanh lợi sống động toát ra từ đôi mắt cô, “Cũng không phải là không có cách để bù đắp.”

“Được, cách gì? Chỉ cần không phải kiểu đòi mạng tôi thì tôi đều sẵn lòng cố hết sức!” Trần Duệ lập tức đồng ý, một lòng muốn bù đắp cho Hạ Tình Thiên.

“Hẹn với tôi...” Hạ Tình Thiên vừa nói được một nửa thì Trần Duệ đột ngột lật người ngồi xổm dậy, giơ tay che miệng Hạ Tình Thiên, dán sát đầu vào tường, một tay khác8đặt bên miệng làm động tác “suýt“. Hạ Tình Thiên tách tay Trần Duệ ra, học theo dáng vẻ của cậu ta, nghiêng tai nghe động tĩnh từ bên kia vách tường. “Nhà sản xuất Liễu, em đã tắm xong rồi, đến lượt anh đó.” Một giọng nói yêu kiều vang lên. Hạ Tình Thiên và Trần Duệ nhìn nhau, giọng nói đó là của Hạ Tiêu Tiêu.

Một giọng khác lại vang lên, “Anh tắm xong trước rồi, chờ em lâu quá, qua đây nào, bảo bối nhỏ.” Giọng nam mang theo sắc thái gấp gáp, chỉ nghe giọng nói đó đã có thể khiến người ta nghĩ đến nụ cười đang nín nhịn trên mặt hắn ta lúc này. Trần Duệ nhoài người trên mặt đất bò một mạch đến bên vách ngăn, lén hé một kẽ hở, lấy di động ra nhằm chuẩn vào cảnh tượng2trên giường. Nhà sản xuất Liễu đang bế Hạ Tiêu Tiêu lên giường, một tay đang gấp gáp kéo khăn tắm của Hạ Tiêu Tiêu ra.

Đây là lần đầu tiên Hạ Tình Thiên gặp phải chuyện thế này, cô ta có cảm giác kích thích như đi bắt gian vậy.

Hạ Tình Thiên đứng dậy khom người rồi cũng ngồi xổm bên mép kẽ cửa, nhìn cảnh tượng không thể miêu tả ở bên kia.

Chỉ thấy khăn tắm trên người Hạ Tiêu Tiêu vừa rơi xuống đất, cô ta đã mau chóng kéo chăn quấn người mình lại, đôi mắt quyến rũ và mê hoặc, “Nhà sản xuất Liễu, người ta xin anh đó, để em tham gia show thực tế được không?”

Nhà sản xuất Liễu vừa kéo chăn ra rồi chui vào trong, vừa dâm tà mỉm cười, vuốt ve khuôn mặt Hạ Tiêu Tiêu, nước miếng cũng2sắp rơi trên da cô ta luôn rồi, “Vậy phải xem đêm nay em có thể hầu hạ anh thoải mái hay không.”

Hạ Tình Thiên khẽ “chậc chậc” hai tiếng, thì thầm, “Đúng là chọc mù mắt người ta mà.” Nghĩ đến địa vị của Hạ Tiêu Tiêu trong giới giải trí hồi đó, nửa giới giải trí đều phải nhường cô ta ba phần, bây giờ cô ta lại phải nhìn sắc mặt của một nhà sản xuất, ngẫm nghĩ thì cũng thực khiến người ta chua xót.

Trần Duệ ngước mắt nhìn Hạ Tình Thiên, một tay cầm di động quay trộm, một tay kéo tay áo Hạ Tình Thiên. Hạ Tình Thiên đang xem say sưa, bất mãn vì Trần Duệ cứ kéo áo mình, cau mày hậm hực nhìn Trần Duệ, làm khẩu hình miệng nói, “Anh làm gì đấy, đừng có kéo tối!”

Trần Duệ6nhíu mày, chỉ về một phía khác, cũng không lên tiếng mà làm khẩu hình miệng, “Em sang bên đó, đừng làm loạn!” “Đây là phòng của tôi! Anh còn muốn thể nào!” Hạ Tình Thiên đè thấp giọng rồi nói.

Trần Duệ trừng mắt, lúc mấu chốt thế này, cô ta lại còn nói thành tiếng nữa!

Anh ta giơ tay kéo mạnh tay áo Hạ Tình Thiên muốn kéo cô ra. Vì vị trí tủ quần áo vốn ở dưới, hai người lại dựa gần, Hạ Tinh Thiên bị Trần Duệ kéo mạnh mà cơ thể đứng không vững được. Cô ta không cẩn thận giẫm lên đầu gối Trần Duệ. Trần Duệ đau đớn rút chân về, một chân Hạ Tình Thiên giẫm vào chỗ trống, cơ thể không vững liền ngã xuống đất. Nhưng Hạ Tình Thiên vẫn không dám kêu thành tiếng vì sợ đánh động đến Hạ Tiêu Tiêu. Cô ta bất giác nhắm mắt, chuẩn bị sẵn sàng tiếp xúc thân mật với mặt đất. Sau một tiếng trầm đục, Hạ Tình Thiên chậm rãi mở mắt, không hề truyền đến cảm giác đau đớn trong tưởng tượng. Hóa ra Trần Duệ chân tay nhanh nhẹn đã nhào người qua trước, đón Hạ Tình Thiên vào lòng mình, hai tay tự nhiên ôm eo cô ta. Hai người khẽ khàng ngồi dậy, hai tay Trần Duệ ôm người Hạ Tình Thiên, mắt nhìn thẳng vào kẽ cửa. May là người trên giường vẫn đang tiếp tục, tiếng hai người đó triền miên lấp đầy lỗ tai họ, cho nên hẳn là không nghe thấy động tĩnh ở đây. Trần Duệ ôm người Hạ Tình Thiên di chuyển mấy bước ra ngoài tủ quần áo, Hạ Tình Thiên đương nhiên sẽ không để Trần Duệ ôm mãi. Cô ta lập tức bày ra dáng vẻ thà chết không chịu khuất phục, liều mạng muốn vùng vẫy, nhưng giọng nói vẫn đè xuống rất thấp, “Anh buông tôi ra!” “Suỵt! Ra khỏi tủ quần áo, tôi đóng cửa lại thì sẽ buông em ra, em đừng có ồn, đừng để họ phát hiện ra!” Trần Duệ nghiêm mặt, ghé bên tai Hạ Tình Thiên nói nghiêm túc mà lại nhẹ nhàng. Khuôn mặt Hạ Tình Thiên thoáng chốc đỏ bừng, đầu kêu ong ong, căn bản không nghe rõ Trần Duệ đang nói gì.

Trần Duệ bế Hạ Tình Thiện ra khỏi tủ quần áo, thò chân khẽ khép cửa tủ lại.

Bây giờ Trần Duệ mới thở phào một hơi, dẫu sao ảnh cũng chụp được rồi, chuyện quan trọng nhất cũng làm xong.

Hạ Tình Thiên trở mình chui ra khỏi lòng Trần Duệ, Trần Duệ thì thuận thể buông tay.

Đột nhiên bàn tay cậu ta có cảm giác chạm đến một bộ phận tròn mềm, Trần Duệ kinh ngạc, người có kinh nghiệm phong phú như cậu ta thoắt cái liền biết mình chạm vào thứ gì.

Mà mặt Hạ Tình Thiên thoáng chốc đỏ bừng, hai tay cô ta ôm ngực mình lùi tận mấy bước về sau, cho đến khi lưng dựa vào một bên tường mới dữ dằn nhìn Trần Duệ, “Anh... Vậy mà anh giở trò lưu manh với tôi!”

“Không phải... Là tự em cứ đòi đột ngột đứng dậy, không phải tôi cố ý đâu.” Trần Duệ vừa giải thích vừa đứng dậy khỏi mặt đất, nhìn khuôn mặt nóng bừng đã sắp bốc khói của Hạ Tình Thiên, không nhịn được mà muốn trêu cô, “Khoan đã, tôi chỉ không cẩn thận chạm vào thôi mà em đã căng thẳng như thế này, chẳng lẽ em vẫn còn ngây thơ trong sáng à?”

“Anh nói vớ vẩn gì đấy!” Mắt Hạ Tình Thiên đanh lại, đôi con người trong veo chớp tận mấy cái.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.