*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. Trong nháy mắt, lúc đầu ngón tay cô sắp đụng vào cửa thang máy thì cửa đã đóng lại. Bên trong thang máy truyền đến giọng nói của Trần Duệ, “Trong máy vi tính ở phòng làm việc của tôi còn có một phần, cô có thể tìm thư ký của tôi mượn.” Nhìn thang máy đang chậm rãi đi xuống, Chu Du liếc mắt xem thường.
Cho nên, cuối cùng tôi đi lên đây để làm gì?
Chu Dụ thở dài một cái, nghĩ nếu như đã lên tới đây, không bằng đi xem vết thương của Bạch Nhược Y như thế nào rồi. Chu Du đi về phía phòng làm việc của Diệp Thâm, giương mắt phát hiện người đàn ông mặc một bộ đồ trắng đứng ở cuối hành lang. Trên đời này cũng chỉ có Cố Thần Trạch thích hợp mặc2đồ trắng như thế, lại mặc đẹp đến như vậy. Chu Du nhìn tấm lưng của anh, dưới ánh đèn neon đủ mọi màu sắc, bóng dáng ấy dường như có vẻ hơi cô đơn.
Cũng không biết có phải gió đêm làm mờ mắt Chu Du hay không, cô chớp chớp mắt, ma xui quỷ khiến thế nào mà lại đi về phía Cố Thần Trạch.
Nghe thấy sau lưng có tiếng bước chân, Cố Thần Trạch xoay người lại, anh ta nhìn thấy Chu Dụ. Giữa hai người cách chưa tới một mét, bốn mắt họ nhìn nhau, dường như đều đang tìm kiếm một cái ôm từ phía đối phương.
Nhưng bọn họ không thể, Chu Du nhớ lần trước sau khi Cố Thần Trạch ôm lấy mình, họ cũng nhìn nhau như vậy.
Trong khoảng thời gian ngắn, cả hai đều cảm thấy8rất lúng túng. Chu Du cúi đầu, giơ tay vén tóc rối bên tai lên, khóe miệng khẽ nhếch, “À, không có việc gì thì tôi đi về trước.”
Cố Thần Trạch hơi rũ đôi mắt ảm đạm, không nói không rằng, chỉ nhìn Chu Du như vậy. Chu Dụ cứ thể đợi mấy giây, muốn chờ Cố Thần Trạch mở miệng nói một câu hẹn gặp lại. Nhưng đợi hơn một phút đồng hồ, Cố Thần Trạch vẫn không nhúc nhích, tựa như mất hồn.
Chu Dụ xấu hổ gãi ót, bất đắc dĩ nhún vai, “Được rồi, anh tiếp tục ngây người đi, tôi đi về.” Nói xong, cô liền quay người muốn đi. Yết hầu Cố Thần Trạch hơi động, anh ta suy nghĩ một lúc lâu mới mở miệng nói, “Cô... nên cách xa Trần Duệ một chút.” Anh ta còn2đang suy nghĩ chuyện Chu Du mới vừa một mình kéo Trần Duệ lên gác, cứ cảm giác Trần Duệ và Chu Dụ có gì đó là lạ. Cố Thần Trạch hiểu rất rõ Trần Duệ, cô gái giống như Chu Du nhất định sẽ hợp khẩu vị của cậu ta.
Cho nên anh ta hơi lo Chu Dụ sẽ bị Trần Duệ lừa. Chu Dụ nghe vậy thì xoay người, sững sờ nhìn Cố Thần Trạch, con ngươi đen nhánh tựa như biết nói. “Có ý gì?” Chu Dụ hơi không hiểu lời của Cố Thần Trạch, Trần Duệ cũng là bạn bè với Cố Thần Trạch không phải sao.
Nếu là bạn bè, tại sao phải bảo mình để phòng Trần Duệ?
“Bởi vì... Trần Duệ là một lãng tử tình trường, cô và cậu ta qua lại quá thân, tôi sợ cô sẽ2bị cậu ta lừa.” Lúc Cố Thần Trạch nói chuyện, gương mặt hơi mất tự nhiên, nhưng có chút đáng yêu.
Trong lòng Chu Dụ rung động, nhớ tới vừa rồi Cố Thần Trạch vẫn còn vì chuyện của Bạch Nhược Y mà giận dữ với mình.
Bây giờ tỉnh táo lại, anh ta còn biết nghĩ cho an nguy của mình. Điều này làm cho Chu Dụ không khỏi sinh ra một chút thiện cảm với Cố Thần Trạch, dù sao đi nữa Cố Thần Trạch cũng không tệ lắm.
Hơn nữa đứng ở trên góc độ của anh ta mà nghĩ, anh ta hoài nghi mình cũng là chuyện đương nhiên. Vô hình, Chu Du đã từ từ thỏa hiệp. Cô đã quên thái độ kiêu căng từ trong xương tủy của mình, trong tiềm thức chỉ muốn chấp nhận Cố Thần Trạch.
Chu Du6cúi đầu cười khẽ, lộ ra hàm răng trắng noãn.
Cô đi đến bên cạnh Cố Thần Trạch, giơ tay lên tựa vào lan can, nghiêng đầu sang cười hì hì nhìn Cố Thần Trạch, “Tôi biết Trần Duệ là loại người gì, hơn nữa anh ấy cũng không phải là mẫu người tôi thích, anh yên tâm đi, tôi sẽ không bị anh ấy lừa.”
“Nghe như cô thật sự rất hiểu cậu ta?” Cố Thần Trạch rất buồn bực, sao Chu Dụ lại biết Trần Duệ, thế giới này nhỏ như vậy sao? Hơn nữa Chu Dụ lại ở nước ngoài đã lâu, còn Trần Duệ phát triển ở trong nước, làm gì có cơ hội để quen biết Chu Du chứ? Nụ cười bên môi của Chu Du càng rạng rỡ hơn, gió đêm vén mái tóc dài của cô lên, động tác giơ tay vén tóc của cô lại có một loại quyến rũ không nói nên lời, “Không phải tôi rất hiểu anh ấy, nhưng vợ chưa cưới của anh ấy là Hạ Tình Thiên, cô ấy là bạn thân của tôi, cho nên có nghe thấy một vài điều về anh ấy.”
Cố Thần Trạch nhướng mày cười, “Hoá ra là như vậy.”
Chẳng biết tại sao, thấy Chu Dụ cười với mình thì sự buồn bực không thể tả trong lòng Cố Thần Trạch lại dần dần biến mất lại.
Tâm tư của anh ta bị một mình Bạch Nhược Y chiếm giữ cứ dần dần tan ra.
Hai người đứng ở cuối hành lang, bóng họ đổ trên mặt đất, vừa dài vừa lớn, bóng cánh tay lại đan xen với nhau. Chu Du suy nghĩ một chút, dù sao bây giờ đã tìm được hung thủ thật sự phía sau màn, cũng không cần lừa gạt Cố Thần Trạch làm gì nữa. “Thật ra thì...” Từ trước đến nay Chu Dụ là một người thẳng thắn vô tư, lừa gạt tình cảm của người thì cảm thấy thật không tốt, nên cô muốn nói thật với Cố Thần Trạch, “Thật ra thì anh nói không sai. Tôi tiếp cận Bạch Nhược Y là có mục đích, chị tôi một lòng cho rằng Bạch Nhược Y là hung thủ phía sau hai chị ấy, cho nên tôi muốn mượn chuyện hợp tác để tìm hiểu rõ Bạch Nhược Y.”
Cố Thần Trạch giơ tay lên vuốt cằm, “Tôi đã nói, cô nhất định là có mục đích gì đó.”
“Nhưng tôi cũng không làm chuyện gì tổn thương Bạch Nhược Y, hôm nay Bạch Nhược Y xảy ra chuyện này cũng không liên quan đến tôi, tôi thật sự không biết chuyện này. Tôi chỉ là vừa tới bệnh viện thay thuốc, thấy anh ôm cô ấy tới đây, liền chạy qua xem.” Chu Dụ vội vàng giải thích với Cố Thần Trạch, vừa nghĩ tới Cố Thần Trạch khi đó cô lại cảm thấy sợ.
Cô vừa nói, vừa đưa vết thương được băng bó tới trước mặt Cố Thần Trạch để chứng minh mình nói là sự thật. Cố Thần Trạch rũ mắt thấy vết thương trên tay Chu Du, nhưng không mở miệng nói gì cả. Chu Du lại nghĩ tới Bạch Nhược Y, lập tức mở miệng nói tiếp, “Còn về phía Bạch Nhược Y, tôi sẽ tự mình nói xin lỗi, anh không cần nói với cô ấy.” Cố Thần Trạch hơi bất đắc dĩ nở nụ cười, nghe thấy Chu Du hồi hộp nói ra sự thật như vậy, anh ta lại cảm thấy Chu Du có một chút đáng yêu. Nghĩ đến Chu Du bị Chu Kỳ ảnh hưởng, Cố Thần Trạch cũng không tức giận, ra vẻ không sao cả mà nhún nhún vai, “Thật ra thì cô cũng không cần giải thích gì với Bạch Nhược Y, cô cũng không làm chuyện gì hại cô ấy, chuyện này cô không nói tôi không nói, cứ như vậy mà cho qua đi.”