*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. Kết quả anh dạo một vòng cũng không tìm thấy y tá trực. Lúc anh chuẩn bị gọi điện thoại cho Diệp Thâm thì lại nhớ ra Diệp Thâm đã tan ca rồi. Trước khi đi anh ta còn căn dặn nếu không tìm thấy y tá rút thì bảo Cố Thần Trạch tới cũng được. Vào lúc này, Thẩm Đình Thâm mới nhớ ra cần tìm Cố Thần Trạch.
Anh ngẩng đầu liền thấy Cố Thần Trạch ở cuối hành lang, anh ta mặc một bộ vest trắng, trông thật sự rất chói mắt, muốn không nhìn thấy anh ta cũng khó.
Đến gần mới nghe thấy hai người bọn họ đang bàn bạc cách đối phó Hạ Tiêu Tiêu, Thẩm Đình Thâm2chậm rãi lên tiếng, “Chuyện này tôi đã bảo Lý Lâm bắt tay vào làm rồi, nếu những chứng cớ Trần Duệ tra được đó không thể lấy đi tố cáo, vậy chúng ta có thể dùng thủ đoạn riêng để đối phó Hạ Tiểu Tiêu.”
Nghe thấy giọng nói của Thẩm Đình Thâm, Cố Thần Trạch và Chu Dụ đều sợ hết hồn, hai người không hẹn mà cùng nhìn anh. Trong mắt họ rõ ràng viết, “Anh đến đây lúc nào?”
Thấy động tác của hai người bọn họ giống nhau như thế, đuôi lông mày của Thẩm Đình Thâm hơi nhướng lên, trong con ngươi đen nhánh hiện ra vẻ nghi ngờ.
Cố Thần Trạch lúng túng hắng giọng, “Ừ, bây giờ8chúng ta phải liên thủ đối phó Hạ Tiêu Tiêu mới được. Nhưng mà trước kia Hạ Tiêu Tiêu không phải là tình nhân của cậu à? Cậu có thể hạ quyết tâm sao?” Cố Thần Trạch cố ý chế giễu Thẩm Đình Thâm, muốn hoá giải không khí lúng túng.
“Nhưng cô ta đụng vào Bạch Nhược Y.” Thẩm Đình Thâm lạnh lùng nói, cả người toả ra hơi thở lạnh như băng làm cho người ta hít thở không thông.
Chu Dự thấy mình cũng không nên xen vào, đành nói với Cố Thần Trạch và Thẩm Đình Thâm, “Tôi còn có một chút chuyện phải xử lý, tôi đi về trước đây. Nếu như các anh có tin tức gì về2Hạ Tiểu Tiểu nhở nói với tôi.” “Ừ, cô đi đi, đi đường cẩn thận.” Cố Thần Trạch gật đầu một cái, thái độ đối với Chu Dụ vô tình tốt lên rất nhiều. Thẩm Đình Thâm thấy thế, liền kéo Cố Thần Trạch đi về phía phòng làm việc của Diệp Thâm, “Nhanh lên một chút, Bạch Nhược Y sắp rút kim rồi, nếu chậm máu sẽ chảy ngược.”
“Buông tôi ra, tôi tự biết đi!” Cố Thần Trạch không được tự nhiên mà tránh thoát tay của Thẩm Đình Thâm, bất mãn trợn mắt nhìn anh một cái. Còn Chu Du chạy thẳng tới phòng làm việc của Trần Duệ, sau khi lấy tài liệu copy thì đi thẳng đến Chu2thị.
Đêm đã khuya, đèn bên trong công ty Chu thị cũng đã tắt bảy tám phần, chỉ có một vài bộ phận thiết kế làm thêm giờ vẫn còn đang sáng đèn. Chu Du đi thẳng đến trước phòng làm việc của Chu Kiến Quốc, cửa cũng không gõ đã trực tiếp đẩy ra. Trên bàn làm việc của Chu Kiến Quốc chất một chồng lớn tài liệu, ông ta nghe thấy có người đường đột đi vào, dĩ nhiên là bất mãn nhíu mày. Ông ta ngẩng đầu nhìn lên, phát hiện người tới chính là con gái thứ hai của mình Chu Dụ. Do vài ngày trước, ông ta cãi nhau với Chu Du ở bệnh viện nên mấy ngày6nay họ đều không gặp nhau. “Đã trễ thế này, con tới làm gì?“. Chu Kiến Quốc tháo kính lão trên sống mũi xuống, nhìn chằm chằm vào Chu Dụ. Chu Du bỏ tài liệu lên trên bàn của Chu Kiến Quốc, “Đây là chứng cớ chị con bị người ta hãm hại! Ba xem thử đi.” Vừa nghe là chuyện của Chu Kỳ, chân mày của Chu Kiến Quốc càng nhíu chặt hơn. Nếu như không phải Chu Kỳ xảy ra chuyện này thì bây giờ Chu thị đã thành công kết thân với nhà họ Thẩm, ông ta cũng đã trở thành người đứng đầu về thương mại ở thành phố H. Ông ta còn cần phải làm thêm giờ ở phòng làm việc này như bây giờ sao? Chu Kiến Quốc giơ tay lên cầm tài liệu, nhìn cũng không nhìn mà ném cho Chu Du, “Cầm đi, ba còn phải làm việc. Không rảnh xem những thứ vô dụng này!”
“Không được! Ba nhất định phải xem!” Thái độ Chu Dụ cương quyết, lại cầm tư liệu trong tay đến trước mặt Chu Kiến Quốc.
Cô cũng tự tay giúp ông ta mở một trang ra, muốn ép Chu Kiến Quốc xem.
Chu Kiến Quốc thật sự làm việc đã mệt mỏi, cũng không có sức cãi với Chu Dụ, đành phải theo ý của cô, xem tài liệu một lần. Phía trên quá nhiều lời thoại và hình ảnh, dù sao cuối cùng cũng chỉ ra Chu Du thật sự cũng không có bị người ta cưỡng hiếp, chỉ là có người cố tình phát băng ghi hình ra để hãm hại cô ta.
Sau khi xem xong, trên mặt Chu Kiến Quốc dần lộ ra vẻ hối hận, ông ta nhớ lại những lời ác độc mà mình đã nói với Chu Kỳ.
Ông ta một lòng nhận định Chu Dụ không giữ thân mới có thể làm ra loại chuyện đó. Không ngờ Chu Kỳ bị người ta đổ oan, mà mình và bà xã còn dùng thái độ như vậy đối xử với con gái ruột. Có lẽ do vào ban đêm, tâm trạng của con người càng yếu đuối và dễ mềm lòng hơn.
Loại người trong mắt chỉ có lợi ích như Chu Kiến Quốc này cũng sẽ cảm thấy mình đã làm hơi quá đáng. Ông ta cầm tài liệu lên, xem thật kỹ, đến cuối cùng thì hai tay không ngừng run rẩy, “Hạ Tiêu Tiêu này thật sự rất quá đáng! Cô ta lại hại con gái của ba đến tình trạng này!” Nghe thấy Chu Kiến Quốc cuối cùng cũng nhớ Chu Kỳ là con gái của ông ta, Chu Du cảm thấy có một chút vui mừng. Ít nhất trong lòng ba vẫn có chị. Xem tài liệu xong, Chu Kiến Quốc hung hăng ném tài liệu trong tay xuống đất, hổn hển đứng lên, đi tới đi lui ở trong phòng làm việc. “Thật là tức chết ba! Hạ Tiêu Tiêu! Tôi muốn khiến cô sống không bằng chết!” Trong lòng Chu Kiến Quốc có thương Chu Kỳ, cũng có oán hận Hạ Tiêu Tiêu đã phá hỏng quan hệ thống gia của nhà mình và nhà họ Thẩm! Nhưng Chu Kiến Quốc cũng biết, những tài liệu này không thể làm chứng có trên toà án. Cho nên ông ta không có cách nào bắt Hạ Tiểu Tiếu chịu sự trừng trị của pháp luật, cho dù có, ông ta cũng sẽ không để cho Hạ tiểu Tiểu được dễ dàng như vậy!
Dụ Nhi, bây giờ con tạm gác chuyện của công ty, chuyên tâm điều tra chuyện của Hạ Tiêu Tiêu cho ba, ba muốn làm cho cô ta không thể sống nổi thành phố H!” Chu Kiến Quốc căn dặn Chu Du, lửa giận trong lòng mãi cũng không thể tiêu tan. Chuyện như vậy không cần Chu Kiến Quốc dặn, Chu Du cũng sẽ làm. Chu Dụ gật đầu, “Con biết rồi, con nhất định sẽ không để cho Hạ Tiêu Tiêu sống tốt.”