*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. “A Lệ, đừng quá đáng thể chứ, Tình Thiên đã nói vậy thì chồng sắp cưới của cậu ấy đương nhiên sẽ tới thôi. Tình Thiên, cậu nói có đúng không?” Một cô gái nhìn như đang nói giúp Hạ Tình Thiên, nhưng thực ra chẳng qua chỉ đẩy Hạ Tình Thiên vào hố lửa mà thôi.
Sắc mặt Hạ Tình Thiên không dễ coi, cô ngước mắt dữ dằn nhìn hai cô gái vừa nói chuyện.
Trước đây lúc ở trường hai người này đã không ưa mình, luôn luôn đâm chọc mình khắp nơi, không ngờ qua bao năm như thế, hai người họ vẫn chẳng thay đổi gì.
Hạ Tình Thiên siết chặt di động trong tay, nhìn thời gian hiện trên2màn hình di động.
Đã qua thời gian hẹn tròn ba mươi phút, Hạ Tình Thiên đã gọi cho Trần Duệ tận mấy cuộc nhưng bên đó vẫn hiển thị là tắt máy.
Nếu anh đã không muốn đến thì lúc đó thẳng thừng từ chối tôi là được, tại sao phải khiến tôi ê mặt ở đây? Khi ấy Hạ Tình Thiên hận Trần Duệ để mình phải một mình đối mặt với lễ đính hôn. Còn bây giờ cô càng hận cậu ta đến tận xương tủy, chút xíu thiện cảm vốn có với Trần Duệ đều biến mất sạch vào lúc này. Gió đêm mang theo hương rượu và mùi thơm ngọt của những món ăn nhẹ trong bữa tiệc, khẽ8thổi qua làn tóc Hạ Tình Thiên. Người đàn ông đứng phía sau cô mang ánh mắt, dáng vẻ rất lịch sự, nhã nhặn. Trông thấy Hạ Tình Thiên rơi vào tình cảnh này, anh ta bất giác chau mày, giọng nói nhẹ nhàng như phụ nữ, “Tình Thiên, cậu đừng sốt ruột, có khi chồng sắp cưới của cậu gặp chuyện rồi, cậu không có số điện thoại của bạn anh ta sao?” Hạ Tình Thiên quay đầu qua nhìn anh chàng đeo kính, cậu ta là bạn tốt thời đi học của mình, Hạ Tình Thiên cũng biết cậu ta có ý tốt. Nhưng cậu ta đẩy cô vào tình cảnh không thể thoát thân, ánh mắt Hạ Tình Thiên2u ám, cô bỏ di động vào túi.
Rồi cô cúi đầu cười tự giễu, toát ra vẻ thê lương, “Có thể chồng sắp cưới của tôi chết rồi đấy, cho nên anh ta không đến được.”
Trần Duệ, anh đi chết cho tôi. Hai người A Lệ và Du Du nhìn nhau cười, ánh mắt họ hàm chứa sự hả hê. A Lệ khoanh tay, cô ta không định cứ bỏ qua cho Hạ Tình Thiên như thế, “Cậu cũng đừng nói thế, có khi người ta căn bản đã không thích cậu. Cậu cũng không thể cưỡng cầu anh ta cứ phải cần cậu đúng không, sao có thể mắng người ta chết rồi chứ?”
“Hai người các cậu không thể thôi đi2được à?” Chàng trai đeo kính tiến lên một bước, đứng kề vai với Hạ Tình Thiên. Du Du phát ra một tiếng hừ lạnh chế giễu, “Hừ, Nhạc Tiểu Đồng, nếu cậu thích phụ nữ thì nói không chừng tụi này sẽ khuyên Tình Thiên đến với cậu là được. Đáng tiếc cậu không thích phụ nữ, chỉ cực kỳ yêu thích đàn ông...” Lời này vừa nói ra, những người vốn nhìn Hạ Tình Thiên với vẻ xem trò đều nhìn sang Nhạc Tiểu Đồng.
Khuôn mặt còn trắng hơn phụ nữ của Nhạc Tiểu Đồng thoắt cái đỏ bừng, anh chàng giơ tay chỉ vào Du Du, “Cậu có ý gì hả, cậu xem thường tình yêu đồng tính đúng6không?” “Đâu có, tôi chỉ bảo cậu tự lo chuyện của mình cho tốt, đừng lo chuyện bao đồng thôi. Hơn nữa cũng chẳng phải lần đầu tiên Hạ Tình Thiên trải qua chuyện thể này, cậu ấy đã quen từ lâu rồi!” Du Du liếc mắt, nhìn vào khuôn mặt Hạ Tình Thiên.
Ánh mắt của tất cả mọi người lại rơi vào Hạ Tình Thiên một lần nữa.
Cô không dám ngước mắt đón lấy ánh mắt chế giễu của nhiều người như thế. Hôm nay cô mặc chiếc váy dạ hội vô cùng mỹ lệ, còn gửi bộ lễ phục kiểu nam đến phòng làm việc của Trần Duệ trước, vốn muốn mình xuất hiện thật xinh đẹp cùng Trần Duệ làm mọi người phải ngưỡng mộ. Kết quả lại là tình cảnh này, bàn tay buông bên sườn của Hạ Tình Thiên túm chặt góc váy.
Nhạc Tiểu Đồng đứng bên cạnh cô coi như đã sợ hai cô gái kia, không dám lên tiếng giúp Hạ Tình Thiên nữa. Hạ Tình Thiên kéo chiếc túi trên vai lên, hít thở sâu một hơi, ngước mắt nhìn hai người A Lệ với nụ cười cứng đờ, “Đúng đó, cũng chẳng phải lần đầu trông thấy tôi bị chồng sắp cưới bỏ rơi, việc gì các cậu phải quá kinh ngạc vì chuyện chẳng to tát này chứ?”
“Khác nhau mà, lần này cậu đã thề thốt trong nhóm bạn bè là nhất định sẽ dẫn chồng chưa cưới của cậu tới. Sao lời Hạ đại tiểu thư nói ra lại không có chút giá trị nào vậy?” A Lệ nhếch miệng cười rồi bức ép Hạ Tình Thiên, cô ta sẽ không bỏ qua cho Hạ Tình Thiên như vậy đâu.
Hạ Tình Thiên cũng tự tin, tối hôm nhận được câu đồng ý của Trần Duệ, tự mình lên cơn thần kinh, còn nói với nhóm bạn là trong buổi họp mặt bạn bè này nhất định sẽ dẫn chồng sắp cưới thân yêu của mình đến.
Bây giờ thì hay rồi, cô lại để những người này và bốp vào mặt mình. Gió đêm trở nên lạnh lẽo, hơn nữa gió lại càng lúc càng lớn...
Hạ Tình Thiên thật sự cảm thấy mặt mình hình như bị người ta tát cho một cái thật mạnh, đau rát.
Những người bạn đứng ngoài xem cuộc vui khác cũng cúi đầu thầm thì bàn tán về Hạ Tình Thiên.
Giọng họ không lớn, nhưng vẫn có thể truyền rõ đến tai Ha Tinh Thiên. Hạ Tình Thiên hận không thể tìm một cái kẽ để chui vào, cô chớp mắt, mũi cay cay, “Vậy... các cậu muốn sao? Nếu là cười tôi thì các cậu đã làm rất tốt rồi.”
“Tình Thiên, mọi người đều từng là bạn học, sao bọn mình lại cười cậu chứ? Bọn mình chỉ quan tâm cậu, muốn khuyên cậu đừng tìm một người không yêu cầu để trải qua quãng đời còn lại thôi.” Khuôn mặt Du Du nở nụ cười thân thiện như một người bạn tốt, song đáy mắt lại là ý châm chọc lạnh tanh.
Du Du vừa nói, vừa đi lên trước, chủ động khoác vai Hạ Tình Thiên, “Nhưng cậu đã nói trong nhóm là sẽ dẫn chồng sắp cưới của cậu đến, để không khiến các bạn khác nói năng linh tinh, nào, cậu uống một hơi hết sạch chai rượu này, bọn mình sẽ coi như chuyện này chưa từng xảy ra được không?”
Câu cuối cùng cô ta cố ý cao giọng, khiến tất cả bạn học trên tầng thượng đều nghe thấy. Chai rượu đó là rượu mạnh, đừng nói là con gái, đến cả đàn ông con trai uống nửa chai là đã say bất tỉnh nhân sự rồi. Nhưng mấy người đó chỉ muốn trông thấy Hạ Tình Thiên bẽ mặt nên bèn lớn tiếng hoan hô, “Vụ này được đấy!” “Đúng đó, chỉ cần cậu uống hết chai rượu này, sau này không ai trong bọn mình nhắc đến chuyện này nữa, cứ coi như nó chưa hề xảy ra!”
“Được!”
Hạ Tình Thiên nhìn chai rượu bia, không quá nghi hoặc. Cô biết, nếu mình không chấp nhận lời đề nghị này, A Lệ và Du Du sẽ không bỏ qua cho mình. Cô vươn bàn tay ngọc ra, cầm chai rượu đó lên dốc thẳng vào miệng. Bên tại cô là tiếng hú hét của các bạn học, nhưng Hạ Tình Thiên lại chỉ nghe thấy giọng nói trong lòng mình, “Trần Duệ, tối hận anh!”