Thịnh Thế Hôn Nhân

Chương 230



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Thẩm Đình Thâm vừa dịu dàng nói, vừa giơ tay khẽ vỗ lưng Bạch Nhược Y.

Cảm giác tự trách và cơn đau trong lòng chiếm cứ cả người Thẩm Đình Thâm, khoảnh khắc này anh không nghĩ gì cả, chỉ muốn ôm Bạch Nhược Y mãi trong lòng như vậy. Còn Cố Thần Trạch ở đầu giường bên kia thì khẽ nhếch khóe miệng.

Anh ta chỉ cần Bạch Nhược Y tỉnh lại là được. Cố Thần Trạch khẽ đứng dậy, xoay người đi ra ngoài cửa.

Diệp Thâm đứng ở cửa giơ tay vỗ vỗ vai Cố Thần Trạch. Những lời muốn nói đều nằm trong cái vỗ vai đó.

Cố Thần Trạch gật đầu với Diệp Thâm, trên khuôn mặt lộ ra ý cười miễn cưỡng, “Em2không sao, bây giờ em cũng có thể ngủ một giấc thật ngon rồi.”

Diệp Thâm đi phía sau Cố Thần Trạch, thuận tay đóng cửa phòng lại. Bạch Nhược Y dựa vào lòng Thẩm Đình Thâm một lúc lâu, cô vùi đầu vào lồng ngực rắn chắc của anh, để cơ thể ấm áp của anh hong khô nước mắt của mình.

Một lúc sau, Bạch Nhược Y khịt mũi, rời khỏi người Thẩm Đình Thâm. Thẩm Đình Thâm căng thẳng hỏi, “Có đói không? Em đã ngủ cả ngày rồi, tôi đi mua chút cháo trắng cho em.” Thẩm Đình Thâm nói xong, dém lại góc chắn cho Bạch Nhược Y rồi đứng dậy muốn đi ra ngoài.

Bạch Nhược Y giơ tay kéo cánh tay Thẩm8Đình Thâm, trên mặt vương ý cười nhàn nhạt, “Bây giờ tôi vẫn chưa đói, ở bên tôi một lúc nhé.”

Một tay khác của Thẩm Đình Thâm nắm tay Bạch Nhược Y trong lòng bàn tay, anh ngồi xuống theo lời Bạch Nhược Y, “Em muốn tôi ở bên em bao lâu cũng được.”

Ý cười bên khóe miệng Bạch Nhược Y lại đậm thêm mấy phần, ánh mặt trời ngập tràn trong mắt cô, trông rất bình yên, tựa như những chuyện trước đây đã bị ném sang một bên vậy.

Có lẽ vì trải qua quá nhiều chuyện nên khả năng thích ứng của Bạch Nhược Y đã trở nên rất mạnh. Nhưng Bạch Nhược Y như vậy lại khiến lòng Thẩm Đình Thâm đau đớn2như bị dao cứa.

Anh lại muốn để Bạch Nhược Y gào khóc vì sợ hãi giống một cô gái nhỏ hơn. Thẩm Đình Thâm đột nhiên nhớ đến chuyện dạo gần đây nhà họ Thẩm mua một hòn đảo ở nước ngoài, muốn phát triển thành khu du lịch, vừa khai phá xong, vẫn chưa tuyên truyền với bên ngoài.

Anh muốn dẫn Bạch Nhược Y đến đó cho khuây khỏa, để cô có thể vui vẻ thả lỏng một chút.

“Bạch Nhược Y, đi nghỉ dưỡng cùng tôi nhé.” Thẩm Đình Thâm siết chặt bàn tay nhỏ lạnh buốt kia, nhìn cô với vẻ đầy chờ mong, anh sợ cô sẽ từ chối mình. Bạch Nhược Y ngẩn người một lúc, nhớ đến vết thương trên mặt2mình, quay đầu qua lấy di động bên giường rồi mở camera trước ra. Mắt tối lại, “Nhưng tôi ra ngoài với bộ dạng này thì liệu có khiến người ta khiếp sợ không, tôi vẫn nên ở nhà thì hơn.” Giọng cô nói rất khẽ, giống như lời thì thầm trong đêm vậy.

Đôi mày anh tuấn của Thẩm Đình Thâm hơi nhíu lại, “Em yên tâm, nơi nghỉ dưỡng không có người khác đâu, chỉ có hai chúng ta thôi.”

Bạch Nhược Y nhướng mày nhìn Thẩm Đình Thâm, hỏi với vẻ khó hiểu, “Trên thế giới này còn có nơi nghỉ dưỡng không có du khách sao?”

“Đương nhiên rồi, bởi vì đó là địa bàn của nhà tôi, bây giờ vẫn chưa mở, vừa khéo6chúng ta có thể đến đó cho khuây khỏa.” Thẩm Đình Thâm vươn tay đón lấy di động trong tay Bạch Nhược Y, không cho cô cẩn thận với camera nữa.

“Wow... nghe có vẻ rất tuyệt đấy!” Bạch Nhược Y nhún vai, cổ bày ra dáng vẻ có tâm trạng không tệ. Bởi vì cô trông thấy những sợi râu lún phún trên cằm Thẩm Đình Thâm, không cần nghĩ cũng biết anh đã lao tâm khổ trí vì mình. Cô không muốn khiến anh buồn nữa nên chỉ đành cố xốc lại tinh thần. “Vậy mấy hôm nữa chúng ta đi luôn được không?” Thẩm Đình Thâm vui vẻ hỏi, Diệp Thâm từng nói trên người Bạch Nhược Y không có vết thương nặng gì, quan trọng nhất vẫn là vấn đề trong lòng cô. “Ừm, được, nhưng nếu chỉ có hai chúng ta nghĩ có vẻ hơi sợ nhỉ?” Môi Bạch Nhược Y nhợt nhạt, lúc nói chuyện khiến người ta luôn cảm thấy cô rất khát.

“Ừ... Vậy anh bảo Trần Duệ đi cùng, em cũng dẫn theo một người bạn của em nhé?” Thẩm Đình Thâm cảm thấy Bạch Nhược Y nói có lý, dẫu sao hòn đảo đó cách khu đô thị xa như thế, nếu xảy ra chuyện gì thì thật sự không an toàn.

“Ừm.” Bạch Nhược Y gật đầu.

Vốn nên là chuyến du lịch nghỉ dưỡng hoàn hảo của bốn người, ít nhất thì Thẩm Đình Thâm nghĩ vậy.

Nhưng khi Cố Thần Trạch và Trần Duệ cùng xuất hiện ở cửa lên máy bay, mặt Thẩm Đình Thâm lập tức tối đen.

Anh đi đến bên cạnh Trần Duệ, bất mãn nói, “Tôi bảo cậu đi cùng, cậu lại dẫn Cố Thần Trạch đến là sao?” Gân xanh trên trán Trần Duệ giật giật, cậu ta đâu phải tên ngốc, sau khi biết mối quan hệ tay ba giữa họ thì sao lại gọi Cố Thần Trạch chứ? Trần Duệ túm tay áo Thẩm Đình Thâm, đi sang một bên, khẽ giải thích, “Ông anh à, chuyện này thật sự không thể trách tôi được, khi ấy cậu gọi điện cho tôi, đúng lúc tôi đang ở cùng Cố Thần Trạch, cậu ta nghe thấy thì cứ đòi đến... Cậu biết mà, tôi có thể làm gì được...” Dứt lời, ánh mắt hai người cùng rơi vào người Cố Thần Trạch.

Cố Thần Trạch hớn hở đi đến bên cạnh Bạch Nhược Y, thuận thể đón lấy hành lý trong tay cô, “Nào, để anh cầm giúp em.”

Nói xong, anh ta phát hiện bên cạnh Bạch Nhược Y còn có một cô gái.

Là Chu Dụ!

Nụ cười trên mặt Cố Thần Trạch lập tức méo xệch, “Sao cô ở đây?” “Sao tôi lại không thể ở đây?” Chu Du rất khó chịu vì sự thay đổi thái độ này của Cố Thần Trạch – với Bạch Nhược Y thì xởi lởi, với mình thì mặt cứ hầm hầm.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.