*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. Đến cả Thẩm Đình Thâm có khuôn mặt núi bằng nghìn năm cũng không khỏi nhìn Chu Du với ánh mắt tán thưởng, “Vậy... vấn đề bây giờ là ai nấu cơm?”
Dứt lời, ba người họ lại cùng ném ánh mắt sang Bạch Nhược Y. Bạch Nhược Y trợn tròn mắt, xua tay, “Tôi... Mấy người bọn anh nhìn tôi là ý gì?”
Bạch Nhược Y biết nấu cơm, nhưng nấu cơm bằng nồi to thế này thì hình như cô không biết cho lắm. Đúng lúc này, Chu Du tựa như thần thánh, đứng ra khỏi chỗ phía sau bếp, giơ tay lau mồ hôi trên trán mình. Khuôn mặt trắng nõn bị lửa hun mà đỏ bừng, cô bình tĩnh nói, “Bây giờ nhóm lửa xong rồi, Trần Duệ, anh ném củi vào trong là được, để tôi nấu cơm cho.” Trong mắt bốn2người họ, Chu Du lúc này đã cao lên thành mét tám, cả người tỏa ra ánh sáng của Đấng Cứu Rỗi. “Chỉ ném củi vào là được đúng không?” Trần Duệ vừa đi ra sau bếp lò, vừa hỏi nhỏ.
Chu Dụ gật đầu, quét mắt nhìn nguyên liệu trong tủ lạnh nhà bếp, hài lòng gật đầu, “Thẩm Đình Thâm, nguyên liệu anh chuẩn bị ở đây khá nhiều, chỉ là không biết có tươi ngon không.” Khi nói lời này, cô lấy một con cá, một xâu thịt và mấy loại nguyên liệu như hành, tỏi, ớt ra.
Bạch Nhược Y đi lên trước nhận lấy mấy thứ nẫu kèm như hành ớt, “Tôi rửa giúp cô.” “Ừ. Tôi đi xử lý cá.” Nói rồi Chu Du mang cá đến dưới vòi nước, bắt đầu rửa, “À, còn có hai người nhàn rỗi, phiền8hai anh đổ dầu vào nồi cho nóng lên.”
Hai người Thẩm Đình Thâm và Cố Thần Trạch đứng giữa bếp nhìn nhau.
Do dự một lúc lâu, Cố Thần Trạch đi lấy nồi, Thẩm Đình Thâm bưng dầu lên đổ một chút xuống. “Có ít quá không?” Cố Thần Trạch nhìn tí tẹo dầu Thẩm Đình Thâm đổ xuống, cảm thấy chỉ một lát dầu sẽ bốc hơi hết sạch. Anh ta lại nhớ đến chương trình ẩm thực bình thường mình thấy, dầu đều được đổ vào từng bát lớn. Thẩm Đình Thâm nhìn dầu trong nồi, bắt đầu rơi vào trầm tư. Anh khinh thường lời Cố Thần Trạch nói, bởi vì bình thường Cố Thần Trạch cũng không nấu cơm, hồi đại học đến úp mỳ cũng không biết nước phải đun sôi đến đâu. Nhưng mình và cậu ta cũng kẻ tám2lạng người nửa cân, bình thường nấu mỳ còn tạm, chứ đổ dầu xào rau thì thật sự không ổn. “Đổ thêm chút nữa đi.” Cố Thần Trạch nói khẽ với Thẩm Đình Thâm, sợ mình và Thẩm Đình Thâm thảo luận chuyện dầu nhiều dầu ít mà bị Bạch Nhược Y và Chu Dụ nghe thấy thì sẽ quá mất mặt. Nhìn dầu dưới đáy nồi thoáng cái đã bắt đầu bốc khói trắng, Thẩm Đình Thâm nghiêng đầu qua nhìn Chu Du còn đang rửa cá, tiếp đó anh đổ thêm chút dầu vào nồi theo lời Cố Thần Trạch.
Qua một lúc, Cố Thần Trạch cầm xẻng quay vài vòng mang tính tượng trưng, sau đó lại nói, “Vẫn nên đổ thêm chút nữa đi, cậu xem nồi này to như thế, chút dầu này ít quá.”
“Thế à...” Thẩm Đình Thâm bưng bát2dầu nhìn Cố Thần Trạch với vẻ do dự không quyết, hai người đàn ông chưa từng nhiễm khói dầu chẳng có bất cứ chủ ý nào. Cố Thần Trạch gật đầu như đúng rồi, “Đổ đi.” Thẩm Đình Thâm nhắm mắt, hạ quyết tâm, đổ dầu trong tay xuống. Anh vừa đổ xong thì Chu Dụ xách cá đi qua. Cố Thần Trạch và Thẩm Đình Thâm không dám chần chừ, lập tức lùi về sau, nhường vị trí đầu bếp cho Chu Dụ. Chu Du vừa thấy dầu trong nồi thì mặt thoắt cái đen sì, “Tôi muốn kho cá chứ không phải chiên cá, ok? Hai anh đổ nhiều dầu xuống như thể làm gì!” “Cậu ta! Là cậu ta bảo tôi đổ!” Thẩm Đình Thâm lập tức giơ tay chỉ vào Cố Thần Trạch, mau chóng bỏ bát dầu trong tay6lên kệ bếp. Cố Thần Trạch trừng mắt nhìn Thẩm Đình Thâm, thầm mắng đúng là chẳng phải anh em gì sất.
Nhưng ngẫm lại thì hình như quả thực là mình bảo Thẩm Đình Thâm đổ nhiều như thế. Cho nên Cố Thần Trạch chỉ đành căng da đầu, đón lấy ánh mắt châm chọc của Chu Dụ.
Chu Dụ thở dài bất lực, lấy bát dầu quá, chỉ đành múc nửa bát dầu lên trước rồi mới thả cá trong tay xuống.
Dầu trong nồi nóng được một lúc lâu, đã bốc khói, múc lên đổ vào trong bát dầu thì phát ra tiếng tách tách. Mu bàn tay Chu Dụ không cẩn thận bị dầu bắn vào, Chu Dụ rụt mạnh tay về, đôi mày mỏng khẽ nhíu lại, song cô không phát ra tiếng kêu đau nào mà tiếp tục nấu ăn. Cố Thần Trạch đứng bên cạnh quan sát hết tất cả, lòng chợt nảy sinh cảm giác xót xa. Thẩm Đình Thâm đi đến bên cạnh Bạch Nhược Y, chọn bắp cải giúp cô, cánh môi mỏng cong lên, “Em tháo khẩu trang rồi à.”
“Ừm.” Bạch Nhược Y chăm chú rửa rau, lòng gợn sóng lăn tăn, cô sợ Thẩm Đình Thâm sẽ để ý dáng vẻ này của mình.
Nhưng Thẩm Đình Thâm lại đột ngột hôn chụt một cái lên sườn mặt cô, “Em thế này cũng rất đẹp.”
Mặt Bạch Nhược Y thoáng chốc đỏ lựng, cô bất mãn trừng mắt nhìn Thẩm Đình Thâm, rồi lại nhìn Cố Thần Trạch và Chu Du, sợ cảnh vừa rồi bị họ trông thấy.
Sau khi phát hiện không ai chú ý đến, Bạch Nhược Y mới khẽ thở phào, nhíu mày nói, “Anh... anh điên rồi hả? Ở đây còn người khác nữa đấy!”
“Vậy chúng mình đợi khi không có ai rồi hôn tiếp nhé?” Trong đôi mắt Thẩm Đình Thâm lóe lên ý cười giảo hoạt, khóe môi nở nụ cười xấu xa. “Thẩm Đình Thâm! Anh đừng có như vậy!” Bạch Nhược Y lại cau mày, cô chưa sẵn sàng ở bên anh, cũng không thích điệu bộ này của anh.
Ánh sáng lấp lánh trong mắt Thẩm Đình Thâm bỗng tối đi mấy phần. Bởi vì anh nhìn ra được Bạch Nhược Y thật sự không thích mình thế này.
“Được, tôi biết rồi.”
Cứ từ từ thôi, không thể quá nóng vội. Nhờ bài học lần trước, Thẩm Đình Thâm đã biết kiềm chế minh, anh không muốn lại cãi nhau với Bạch Nhược Y. Trần Duệ ở sau bếp đã bị sặc không nhẹ, cậu ta thò đầu ra nhìn Chu Du, “Người chị ơi, tôi có thể nghỉ ngơi một lát không? Khụ khụ... tôi cảm thấy tôi sắp bị hun chết rồi.” “Đừng vội, còn hai món nữa.” Chu Du vừa thuần thục xào rau, vừa cười nhìn Trần Duệ, thấy cậu ta bị sặc mà họ liên tục thì cảm thấy vô cùng buồn cười.