Thịnh Thế Hôn Nhân

Chương 239



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Cổ họng cô ấy khó chịu. Chợt, một đôi tay đột nhiên giữ chặt lấy cơ thể Chu Du, kéo lên phía trên. Khi nổi lên mặt nước, cô ấy mới thấy rõ người đã kéo mình lên là Cố Thần Trạch. Chu Du không kịp nghĩ ngợi gì, “Mẹ” một tiếng rồi nôn ra rất nhiều nước, nước mắt cô rơi xuống, không phân biệt được đâu là nước biển đâu là nước mắt. “Bạch Nhược Y... khụ! Cô ấy... cô ấy vẫn còn ở dưới biển!” Chu Du vừa nói vừa ho dữ dội, hai mắt trở nên đỏ ngầu: “Mau, mau đi cứu cô ấy đi!”

Chu Du vô cùng nôn nóng, thấy Cố Thần Trạch nhìn mình chằm chằm, không nhịn được vươn tay đập vào người anh ta: “Anh còn ngây ra đó làm gì?2Không phải là anh thích cô ấy sao? Mau đi cứu cô ấy đi!”

Cố Thần Trạch ôm Chu Du vào trong lòng, đưa tay vỗ nhè nhẹ lưng cô, anh mắt vô cùng dịu dàng: “Không sao cả, Bạch Nhược Y sẽ không sao cả, cô đừng lo lắng quá, Thẩm Đình Thâm đã lao xuống biển cứu cô ấy rồi, cô ấy sẽ không sao đâu.”

Nhìn thấy tốc độ lao xuống nước để cứu Bạch Nhược Y thì Cố Thần Trạch mới hiểu ra rằng, Thẩm Đình Thâm từ trước tới giờ vẫn luôn nhường mình khi thi đấu.

Cho nên Bạch Nhược Y chắc chắn sẽ không sao hết, chắc chắn là vậy!

Đột nhiên Chu Du cảm thấy sống mũi mình cay cay, không thể nhịn được nữa mà dựa vào bờ vai của Cố Thần Trạch, khẽ8rơi lệ.

Trần Duệ không biết chuyện gì đang xảy ra, chầm chậm bơi đến, thấy thế bèn hỏi: “Sao thế? Trong nước có cái gì cắn Chu Dụ sao? Sao lại khóc vậy?” Cố Thần Trạch và Chu Du đều không để tâm tới Trần Duệ, họ còn đang lo lắng cho sự an nguy của Bạch Nhược Y.

Mà ở sâu trong nước mấy chục mét, đôi mắt của Bạch Nhược Y từ từ khép lại, bóng tối vô tận đã bao vây lấy cô.

Thẩm Đình Thâm...

Trong đầu cô xuất hiện gương mặt lạnh lùng như tảng băng nghìn năm của Thẩm Đình Thâm, luôn cảm thấy cuộc sống này vô cùng đáng tiếc, cuối cùng cũng không dám nói thật với lòng mình. Chân tay đã mất đi cảm giác, đây chính là cảm giác phải chết sao?2Có đúng không? Trái tim cô cuối cùng cũng từ bỏ ý chí muốn sống.

“Bạch! Nhược! Y! Em không được chết!” Trong đầu cô lại vang lên tiếng gọi này, giọng nói ấy rất cao rất xa, giống như xuyên qua núi mà tới vậy, mang theo hương vị của hoa thơm và quả ngọt. Cô giãy giụa và từ từ mở mắt ra, hình như cô nhìn thấy một bóng dáng đang tiến về phía mình. Bạch Nhược Y không biết thứ mình đang nhìn thấy là thật hay là mơ. Gương mặt của người ấy dần dần rõ ràng, quen thuộc đến mức chân thực. Thẩm Đình Thâm là anh sao?

Thẩm Đình Thâm đưa tay ôm lấy eo của Bạch Nhược Y, kéo cổ lên phía mặt nước. Lực cản của nước càng sâu càng lớn, huống2chi anh lại còn mang theo cả Bạch Nhược Y. Gân xanh trên tay anh nổi lên, thi thoảng anh nghiêng đầu lại nhìn Bạch Nhược Y, phát hiện ra cô đã không còn thở nữa. Anh giữ lấy cơ thể của cô, khẽ lắc, Bạch Nhược Y vẫn không động đậy. Không thể chậm trễ thêm giây phút nào nữa, Thẩm Đình Thâm mang Bạch Nhược Y bơi lên khỏi mặt nước. Khi ngoi lên khỏi mặt nước, vừa đúng lúc gặp đống đá trắng mà Chu Du đã nói, Thẩm Đình Thâm ôm Bạch Nhược Y lên tảng đá lớn nhất rồi đặt xuống.

Ngực Thẩm Đình Thâm phập phồng, anh vừa mới tốn rất nhiều sức.

Việc đầu tiên là phải đặt nghiêng đầu Bạch Nhược Y sang một bên, sau đó ép nước ra khỏi lồng ngực6cô: “Bạch Nhược Y! Bạch Nhược Y! Em tỉnh lại cho tôi!” Chiếc áo cộc tay ướt sũng càng tôn lên dáng vẻ mê người của cô và cũng hiện rõ những vết hằn đỏ trên tay chân cô bây giờ.

Nhưng không ai chú ý tới những thứ này. Trần Duệ cùng với Cố Thần Trạch và Chu Du đã bơi tới, mọi người đều đứng xung quanh Bạch Nhược Y.

Chu Du cuống quýt giúp Thẩm Đình Thâm ép nước ra khỏi lồng ngực Bạch Nhược Y: “Thẩm Đình Thâm, hô hấp nhân tạo, nhanh lên!”

Cố Thần Trạch định nói gì, nhưng lại thôi. Thẩm Đình Thâm cúi thấp xuống, hít một hơi thật sâu rồi hô hấp nhân tạo cho cô. Gương mặt của cô và môi cô đều lạnh buốt vì nước biển, lạnh tới mức trái tim Thẩm Đình Thâm quặn thắt lại.

Một lát sau, ngón tay của Bạch Nhược Y khẽ giật giật, cô lập tức nghiêng đầu sang một bên, nôn ra toàn nước. Cô nôn thốc nôn tháo, oằn người lại như còn muốn nôn, nước biển trong dạ dày cô cuồn cuộn trào lên. Cơ thể Thẩm Đình Thâm xụi lơ, anh ngồi xuống tảng đá, câu nói đang định thốt ra lại nuốt xuống. Chu Dụ suýt nữa vui tới phát khóc, lấy áo của Cố Thần Trạch lau mặt mình. Trần Duệ vui mừng nhìn Bạch Nhược Y, chỉ có mỗi Cố Thần Trạch vẫn xụ mặt ra, nhưng cũng không khó để nhận ra sự lo lắng trên gương mặt anh ta. Thẩm Đình Thâm hít một hơi thật sâu, đứng lên đi tới bên cạnh Bạch Nhược Y, khẽ giơ tay ôm lấy cơ thể cô, khẽ hỏi: “Đã đỡ hơn chút nào chưa?”

Bạch Nhược Y đã nôn ra hết mọi thứ trong bụng mình, với sự ấm áp đang gần kề gần này, cô không thể kháng cự lại, cô ôm lấy Thẩm Đình Thâm, vùi vào lòng anh mà khóc nức nở. “Là anh, Thẩm Đình Thâm, người ở trong nước là anh đúng không?” Bạch Nhược Y vừa khóc vừa hỏi, hai tay ôm chặt lấy cổ của Thẩm Đình Thâm.

Trái tim Thẩm Đình Thâm nhói đau, cô vừa phải trải qua chuyện ở công xưởng, anh muốn đưa cô tới hòn đảo nhỏ này để nghỉ ngơi, vậy mà lại khiến cố xảy ra chuyện đáng sợ này. “Là tôi!” Thẩm Đình Thâm khẽ nói nhưng giọng rất vang, giống hệt như tiếng nói trong đầu của Bạch Nhược Y khi ở dưới nước vậy. Điều này khiến Bạch Nhược Y cảm thấy an toàn hơn rất nhiều, cũng không còn sợ hãi như trước nữa. Chu Du và Trần Duệ nở nụ cười, họ luôn có cảm giác hai người này vô cùng hợp nhau, đúng là trời sinh một cặp. Đột nhiên Chu Du nhớ ra Cố Thần Trạch cũng rất thích Bạch Nhược Y. Mà lúc đó, Cố Thần Trạch không thể làm gì cho Bạch Nhược Y, cảm giác bất lực ấy có lẽ khiến cho người ta cảm thấy rất khó chịu. Chu Du len lén liếc nhìn Cố Thần Trạch, người thanh niên đang đứng ở bên cạnh cô, gương mặt không hề bộc lộ cảm xúc gì, chỉ toát ra một cảm giác ngang tàn mà thôi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.