Thịnh Thế Hôn Nhân

Chương 241



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

“Cút đi!” Bỗng Bạch Nhược Y hét lớn, tiếng hét trong đêm thanh vắng vô cùng chói tai.

Thẩm Đình Thâm cũng không muốn miễn cưỡng nữa, bóng dáng cũng từ từ biến mất. Vừa mới ra khỏi phòng của Bạch Nhược Y, anh liền thấy có một bóng người đứng nghiêng ở cửa phòng sát vách.

Ánh trăng chiếu rọi tới hành lang, làm lộ dáng người thon gọn của cô ấy, giọng cô ấy rất nhẹ: “Đừng vội, ban ngày cô ấy đã vô cùng hoảng loạn, anh làm như vậy sẽ khiến cô ấy sợ đấy.” “Cô đã nghe thấy hết rồi sao?” Thẩm Đình Thâm nói với giọng nhỏ nhẹ giống như tiếng cát chảy vậy. Chu Du nhún vai, ra vẻ mình2không cố ý: “Loại phòng này cách âm rất kém, tôi cũng chẳng muốn nghe lén.”

Thẩm Đình Thâm phẩy tay, ý nói không trách Chu Dụ: “Nếu như cô không buồn ngủ thì hãy đến an ủi cô ấy một lát.” “Tôi biết rồi.” Chu Du nói rồi đi vào phòng của Bạch Nhược Y, ngang qua vẻ mặt chán nản của Thẩm Đình Thâm.

Chu Dụ khi đó đột nhiên sinh ra một ảo giác.

Cô ấy cảm thấy Thẩm Đình Thâm - một người đang đứng trên đỉnh cao của thành phố H, cũng không hề ngông cuồng ngạo mạn như mọi người vẫn thường nghĩ. Ngược lại anh có vẻ hơi giống một chàng trai ngốc nghếch, thích người khác một cách cố chấp8và vụng về. Anh rất yêu Bạch Nhược Y, rất yêu, rất yêu.

Nhưng anh lại không biết mình nên làm gì mới có thể cho Bạch Nhược Y biết được tình cảm của mình, cũng không biết làm thế nào để chiếm được trái tim của Bạch Nhược Y.

Anh càng vội vàng, Bạch Nhược Y lại càng đẩy anh ra xa. Khi Chu Du bước vào phòng của Bạch Nhược Y, Bạch Nhược Y đã vào phòng vệ sinh. Chu Du thấy dấu vết lộn xộn trên giường, và chiếc gối đầu nghiêng sang một bên. Bạch Nhược Y trong phòng tắm đang xả đầy một bồn nước ấm. Cơ thể trần trụi ngủ quên trong nước, cô hơi do dự, những suy nghĩ hỗn2loạn trong đầu không ngừng kích thích cô. Chúng khiến đầu cô gần như muốn nổ tung ra, khiến cô hận không thể tiêm cho mình một mũi. Cô tự chìm trong nước, để bản thân bình tĩnh lại.

Nhưng khi làn nước ngập vào chóp mũi cô, đột nhiên cô lại nhớ lại lúc bị chuột rút ở biển.

Cô nhô đầu khỏi mặt nước hét lớn: “Thẩm Đình Thâm!”

Chu Dụ lại tưởng Bạch Nhược Y xảy ra chuyện gì, chạy vội vào phòng vệ sinh, nhìn thấy Bạch Nhược Y đang hoảng sợ thở gấp. “Sao thế?” Chu Du bước lại gần bồn tắm, ân cần hỏi Bạch Nhược Y. Bạch Nhược Y giơ tay với khăn tắm, đứng dậy rồi choàng khăn tắm lên2người. Còn Chu Dụ ở phía trước, Bạch Nhược Y cũng không hề ngại cho cô ấy thấy vết thương của mình. Bạch Nhược Y cười một cách miễn cưỡng, cố gắng không để cho mình suy nghĩ lung tung: “Đã muộn vậy rồi mà cô vẫn chưa ngủ sao?” “Không có chuyện gì, muốn tâm sự với cô thôi.” Chu Du nhẹ nhàng nói, để bầu không khí của hai người trở nên thoải mái hơn.

Bạch Nhược Y trèo lên giường, híp mắt cười nhìn Chu Du, vỗ vỗ vào giường mình: “Cô có thể lên đây.” Chu Du nhướng mày, cô rất vui khi thấy Bạch Nhược Y thân thiết với mình: “Cám ơn.”

Chu Du ngồi trên giường, vừa mới cởi áo khoác6ra, Bạch Nhược Y đã kéo chăn đắp lên lên chân cô ấy.

Chu Du thấy Bạch Nhược Y như vậy thì vô cùng vui mừng. May là cô không phải là loại hay bép xép.

“Có phải cô lo là buổi tối tôi sẽ nghĩ ngợi lung tung không?” Bạch Nhược Y vừa cười vừa nói, cô biết những người ở đây đều lo lắng cô có vấn đề về tâm lý.

Chu Dụ là một người thẳng tính, Bạch Nhược Y đã đi thẳng vào vấn đề, thì cô ấy cũng nói: “Ừm, dù sao cũng là con gái mà, đêm đến là hay nghĩ ngợi lung tung lắm.” “Vẫn may, tôi không suy nghĩ gì cả.” Bạch Nhược, vặn nhỏ công tắc đèn ngủ. “Tôi hỏi cô này, rốt cuộc cô và Thẩm Đình Thâm đã xảy ra chuyện gì?” Chu Du thực sự tò mò, rõ ràng mọi người đều ngầm thừa nhận Thẩm Đình Thâm và Bạch Nhược Y là một đối, thế nhưng xem ra Bạch Nhược Y lại không hề muốn gặp anh. Vừa nãy Bạch Nhược Y còn xảy ra mâu thuẫn với Thẩm Đình Thâm, nghe thấy câu hỏi này, cô cảm thấy xây xẩm mặt mày. Cô cười nhưng trông lại hơi gượng ép: “Tôi... tôi là vợ trước của anh ấy, bây giờ... tôi cũng không biết được coi là gì.” Có lẽ trong mắt Thẩm Đình Thâm, Bạch Nhược Y cô chỉ là một công cụ để thỏa mãn nhu cầu mà thôi. “Không phải, không phải tôi hỏi chuyện này, tôi hỏi là cô có thích anh ấy không?” Chu Du đã sống ở nước ngoài khá lâu, không muốn vòng vo mà nói thẳng vào trọng tâm. Nếu như Bạch Nhược Y đang không buồn phiền thì có lẽ cố sẽ thích sự thẳng thắn này: “Tôi cũng không rõ, có lẽ là thích anh ấy.” “Vậy vì sao cô vẫn luôn từ chối anh ấy?” Chu Du cảm thấy khó hiểu, rõ ràng là hai bên đều có tình cảm, tại sao không chung sống cùng nhau? Cứ phải giày vò nhau như vậy sao? “Đã xảy ra quá nhiều chuyện, dù tôi có thích anh ấy, tôi cũng không thể chung sống với anh ấy.” Bạch Nhược Y vừa nói vừa day trán, nhắc đến chuyện cũ cô lại cảm thấy vô cùng mệt mỏi. Bạch Thị hiện vẫn đang trong tay nhà họ Cố, tuy Bạch Thị đã xuống dốc nhưng cũng không liên quan trực tiếp với Thẩm Đình Thâm. Nếu như đã không có quan hệ gì với Thẩm Đình Thâm thì Bạch Nhược Y cũng không oán giận anh. Nhưng nếu sống chung với Thẩm Đình Thâm thì cô không thể chịu được. Chu Du chỗ hiểu chỗ không, chỉ khẽ gật đầu, chuyện của Bạch Nhược Y và Thẩm Đình Thâm, dù sao cô ấy cũng chỉ mới nghe qua, chỉ mới biết một chút.

Chu Dụ ngửa đầu thở dài: “Bạch Nhược Y à, thực ra tôi thấy cô cũng hơi ngang bướng. Có gì mà không chịu nổi chứ, chỉ cần cô buông ra là được. Hơn nữa mỗi con người đều có cơ hội để được tha thứ mà.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.