Thịnh Thế Hôn Nhân

Chương 244



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Cố Thần Trạch nhíu mày, lạnh lùng nói: “Cô làm gì vậy!”

“Tôi...” Chu Du biết hiệu quả của thuốc đã bắt đầu phát huy tác dụng, có nhăn nhó mặt mày, mồ hôi trên trán lấm tấm.

Chu Du biết cứ tiếp tục giấu giếm là không thể, nhân lúc mình chưa làm gì mất mặt, nên bảo Cố Thần Trạch cùng tìm hộp hương cùng mới đúng: “Trong phòng này có một hộp hương hoa kích dục, mau tìm nó, nếu không thì chúng ta sẽ xong đời.” “Cái gì?” Cố Thần Trạch không thể tin nổi vào tai mình nữa, đôi mắt anh ta trợn tròn.

“Mau tìm đi!” Chu Du cố gắng đẩy Cố Thần Trạch ra, lao lên giường mặc kệ sự nóng bức của cơ thể mình. Cô ôm chăn lăn2qua lăn lại, những ngón tay xanh xao gắt gao nắm lấy chăn gân xanh trên nổi lên. Chu Du cố gắng kiềm chế bản thân mình, tuyệt đối không thể có chuyện gì với người đàn ông duy nhất trong phòng lúc này được. M* nó chứ, bà đây vẫn còn trinh đấy! Sao có thể vì một lý do vớ vẩn như thế này mà mất trinh được chứ. Quan trọng hơn nữa là, người đàn ông này là Cố Thần Trạch! Đừng mà! Lúc này Cố Thần Trạch mới hiểu được, hóa ra mùi hương kỳ lạ trong phòng chính là loại thuốc đó.

Cố Thần Trạch cố gắng mở to mắt, Chu Du chưa nói hết câu, thì anh ta cũng cảm thấy trong người như có lửa đốt.

Khó chịu, và8khó nhẫn nhịn. “Cô và Trần Duệ đã làm gì vậy! Thực sự làm người ta khó chịu!” Giọng nói của Cố Thần Trạch đầy sự thiếu kiên nhẫn.

Cố Thần Trạch muốn nhanh chóng tìm ra hộp hương thơm, đầu óc càng trở nên nặng nề. Chu Du đang ở trên giường lăn qua lăn lại, ánh mắt đã trở nên mơ hồ, loáng thoáng nhìn thấy thắt lưng của người đàn ông cao ráo đi qua đi lại, thoát ẩn thoát hiện. Chu Du chưa hề hiểu hết sự đời, bản thân cô đang rất muốn cởi quần áo của người đó. Thi thoảng một chút lý trí lại quay lại trong đầu cô.

Cô cảm thấy vừa ngạc nhiên vừa sợ hãi, sợ lát nữa mình sẽ làm ra những chuyện gì đó.

Chu2Dụ nhanh chóng lắc đầu, để cho bản thân mình tỉnh táo hơn. Đồ của Trần Duệ thực sự kinh khủng. Mới đó mà đã phát huy công hiệu rồi. Chu Du liếm đôi môi khô khốc của mình, giọng nói khẽ run lên: “Mau tìm ra hộp hương thơm đi, tôi... tôi không chịu được nữa rồi...” Cố Thần Trạch nghe thấy thế thì quay đầu lại, nhìn Chu Du đang nằm trên giường. Một cô gái xinh đẹp đang cuộn tròn trong chăn, cổ áo sơ mi cũng bị tuột ra, nhìn từ xa, gương mặt trắng nõn của cô ấy ửng hồng, giống như bị sốt cao vậy. Cố Thần Trạch đột nhiên ý thức được điều gì đó, không khỏi quay đầu lại: “Trần Duệ có nói với cô về2tác dụng phụ của loại thuốc này không?” “Tác dụng... phụ?” Chu Dụ mơ hồ trong chăn, không dám nhìn Cố Thần Trạch: “Không, anh ta không hề nhắc tới, anh mau tìm đi!” Động tác của Cố Thần Trạch khẽ chậm lại, đôi mắt lộ vẻ lưỡng lự. Lúc này anh lo lắng nhất là tình hình sức khỏe của Chu Du, nhưng nếu không tìm ra hộp hương thơm, sự việc sẽ không thể giải quyết được, bây giờ Cố Thần Trạch chỉ muốn đấm cho Trần Duệ một cái. Cố Thần Trạch nhanh chóng bước tới chiếc bàn, tìm đi tìm lại cũng không tìm thấy hộp hương thơm. Mũi anh ta như bị hỏng vậy, không thể tìm được mùi hương nồng nhất ở đâu, chỗ nào mùi hương nhẹ6nhất.

Chu Dụ ở trên giường, hình như không thể chịu đựng nổi tác dụng của thuốc, bắt đầu thều thào nói bằng giọng mũi... Cô đang cố gắng kiềm chế phát ra âm thanh...

Giọng nói cô bây giờ trở nên vô cùng mê hoặc, mang theo sự thẹn thùng khó kiềm chế. Điều này hoàn toàn có thể cho thấy cô đã rơi vào trạng thái mơ hồ, dường như đang chờ đợi điều gì đó. Giọng nói ấy rơi vào tai của Cố Thần Trạch khiến anh ta cảm giác như bản thân mình cũng run rẩy.

Ma xui quỷ khiến thế nào, anh ta lại quay đầu lại đi về phía Chu Dụ.

Từng bước, từng bước, Cố Thần Trạch cách giường rất gần, anh ta cảm giác tim mình đập càng nhanh hơn. Anh ta bước tới cạnh giường, từ từ ngồi xuống, run rẩy giơ tay về phía Chu Du, muốn xem xem nhiệt độ cơ thể của cô.

Rõ ràng là ngón tay anh ta có nhiệt độ bình thường nhưng khi chạm vào vầng trán nóng bỏng ấy, đối với Chu Dụ mà nói lại như một tảng băng mát lạnh trong đêm hè nóng bức, khiến cô có cảm giác dễ chịu mà trước nay chưa từng có.

Cô cố gắng giữ lấy tay của Cố Thần Trạch, kéo tay anh ta vuốt ve cơ thể của chính mình. Chu Du đã hoàn toàn mơ hồ, chỉ cảm thấy bản thân vô cùng khó chịu, muốn để đôi tay ấy chạm vào người mình.

Cố Thần Trạch nhướng mày, rụt tay lại khẽ nói: “Chu Du, cô làm gì vậy?”

Chu Du đã bị dục vọng xâm chiếm toàn bộ, nhưng bị Cố Thần Trạch thức tỉnh, lý trí yếu ớt lại quay trở lại. Cô nhanh chóng buông tay Cố Thần Trạch, ôm lấy chăn lùi về phía sau.

Chu Du đỏ ửng như một quả táo đỏ, mũi phập phồng thở khe khẽ, hai chân cố gắng khép chặt lại. Nhìn như thể đang kháng cự sự tiếp cận của người khác, nhưng phần ngực phập phồng với mấy nút áo đã bị tuột ra khiến cảnh xuân của cô bày ra trước mắt, làm sao người ta có thể từ chối được. “Tôi... tôi không biết tôi đang làm gì nữa, anh đừng lo cho tôi, đi đi...” Giọng nói của Chu Dụ trở nên khàn khàn nhưng lại đầy mê hoặc.

Cố Thần Trạch nuốt nước bọt, ánh mắt không tự chủ mà nhìn vào khe ngực phập phồng của Chu Du, đầu anh ta như muốn nổ tung.

Hai người họ đã ở trong phòng này mấy chục phút rồi, mà Trần Duệ ở dưới lầu vẫn còn tưởng trong phòng mình là Bạch Nhược Y và Thẩm Đình Thâm. “Lúc này, chỉ cần Thẩm Đình Thâm biểu hiện cho tốt, dù cho hai người có khúc mắc gì cũng sẽ làm lành được hết.” Nói xong Trần Duệ lại nheo mắt vắt chân chữ ngũ.

Hai người trong phòng, hoóc môn kích thích tăng nhanh, Cố Thần Trạch cũng không nghĩ ngợi nhiều, anh ta cũng chỉ là một người đàn ông bình thường.

Một tuyệt phẩm đang bày ra trước mắt, làm sao anh ta còn có thể lý trí được nữa.

Cố Thần Trạch kéo cánh tay của Chu Du, không nói không rằng, cứ thế mà đặt môi lên môi cô ấy.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.