*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. Động tác của anh cực chậm mà cũng cực nhẹ, giống như sợ cô đột ngột xoay người lại nhìn mình. Bạch Nhược Y ngơ ngác nhìn ngoài cửa sổ, ánh mắt cô dõi ra xa, không có tiêu cự, chẳng ai biết cô đang nghĩ gì. “Anh đi đi, tôi muốn yên lặng một chút.” Bạch Nhược Y lúng túng, thu hồi ánh mắt. Cô nhớ ban đầu, mình đi đến đây để giải sầu chứ không phải khiến bản thân ngày càng phiền não.
“Bạch Nhược Y, em nhìn tôi đi.” Thẩm Đình Thâm xoay vai cô lại một cách gượng gạo, buộc cô phải nhìn thẳng vào mặt mình.
Bạch Nhược Y có vẻ không vui, cô rũ mắt nhìn sàn nhà.
Sàn nhà được xử lý đơn giản bằng cách dùng ván gỗ lót thẳng lên bề mặt, độ đậm nhạt cũng không đồng nhất, hơn nữa trên2bề mặt còn có hoa văn.
Trong đầu Bạch Nhược Y lại vang lên câu nói của Chu Dụ: Mỗi người đều có cơ hội được tha thứ. Thẩm Đình Thâm đã cứu mình mấy lần. Theo lý mà nói, anh rất có cơ hội được tha thứ mà, đúng không? “Bạch Nhược Y, rốt cuộc em muốn thế nào?” Thẩm Đình Thâm lắc nhẹ vai cô, muốn cô nhìn mình. Đầu cổ rất đau, cô chẳng còn sức mà ngẩng lên nhìn anh. Ánh sáng nơi cửa sổ bị cành lá sum suê cản lại, nhưng nó vẫn phản chiếu những đường nét tuyệt vời trên gương mặt Thẩm Đình Thâm.
Ánh sáng ấy khiến một nửa khuôn mặt anh trở nên tươi đẹp, nửa còn lại chìm trong bóng râm; ngoại trừ việc làm cho ngũ quan của anh thoạt nhìn càng thêm nổi bật, nó còn khiến khuôn8mặt anh giống như trong phim ảnh.
Khuôn mặt đẹp đẽ ấy vừa giống như đứa con kiêu ngạo của trời xanh, vừa âm u lạnh lẽo như núi băng tuyết phủ. Bạch Nhược Y chỉ nhìn thoáng qua đã mê đắm, đầu óc vốn hỗn loạn bỗng bình tĩnh hơn rất nhiều. Đồng tử màu hổ phách của cô xoay chuyển, đôi môi anh đào hé mở: “Tôi chẳng muốn thể nào cả, tôi chỉ không thích việc anh luôn bá đạo, xem tôi là món đồ thuộc về anh.”
“Làm sao tôi có thể xem em là món đồ thuộc về tôi chứ? Em ở trong lòng tôi quan trọng biết đường nào, em vẫn không rõ sao?” Thẩm Đình Thâm thấy cuối cùng Bạch Nhược Y đã mở miệng, ít nhất cô cũng chịu nói chuyện với mình.
Điều đó khiến anh an lòng hơn rất nhiều: “Hơn nữa,2rốt cuộc cảm giác trong lòng em đối với tôi như thế nào, em không rõ sao?”
Ánh mắt Bạch Nhược Y lóe lên cái nhìn né tránh trong thoáng chốc, cô thật sự không muốn bàn về đề tài này, nhưng cũng không biết làm sao để kết thúc. Kể từ khoảnh khắc cô mở miệng thì mấy chuyện đó đã nằm ngay trong dự liệu của cô: “Bây giờ nói mấy lời đó cũng không có ích gì, có hay không cũng chẳng quan trọng.”
“Vậy thì đối với em, cái gì mới quan trọng? Em định mãi mãi bỏ qua Thẩm Đình Thâm này, vĩnh viễn không tiếp nhận tôi sao?” Thẩm Đình Thâm cảm thấy mệt mỏi từ tận đáy lòng, anh thật sự rất thích Bạch Nhược Y.
Hàng lông mày nhỏ nhắn của Bạch Nhược Y cau lại, cô nghĩ mình không thể tránh khỏi đề2tài này.
Cô ngước mắt, bình tĩnh nhìn Thẩm Đình Thâm, làn môi tái nhợt khẽ mở ra: “Chuyện này cứ đợi kỳ nghỉ của chúng ta kết thúc, ngày rời khỏi đảo, tôi sẽ nói cho anh biết đáp án được không?” “Thật sao?” Đôi mắt đen láy của Thẩm Đình Thâm đột ngột ngời sáng, thái độ của anh với cô cũng bất chợt chuyển biến, có vẻ như rất kinh ngạc. Thậm chí anh còn vui mừng hơn. Nếu cô đã không trực tiếp từ chối mình, hẳn là chuẩn bị tiếp nhận mình ấy nhỉ? Bạch Nhược Y đẩy tay Thẩm Đình Thâm ra, nghiêng người đi tới bên giường: “Ừ, vậy nên anh để tôi nghỉ ngơi một lát đi.” “Ừ, vậy em cứ nghỉ ngơi cho khỏe nhé.” Thẩm Đình Thâm đã gạt được mây đen khỏi trăng sáng, tâm tình trở nên cực6tốt. Nói xong, anh sung sướng sải bước ra ngoài, dạo quanh sân một vòng nhưng lại chẳng thấy bóng người nào cả. Quái lạ, đã nói hôm nay sẽ cùng vào rừng tìm thức ăn, vậy mà chẳng nói chẳng rằng, mấy người bọn họ đi trước luôn rồi. Trong khi Thẩm Đình Thâm đang thấy kỳ lạ thì Trần Duệ nằm gác chân, ăn hạt dưa trên mái nhà, đồng thời tắm ánh nắng mặt trời ấm áp. Cậu ta không khỏi cảm thấy thể xác và tinh thần mình đều sung sướng. Tục ngữ có nói: “Cứu một mạng người còn hơn xây bảy tòa tháp“. Nếu Bạch Nhược Y và Thẩm Đình Thâm thành với nhau, chẳng phải Thẩm Đình Thâm sẽ nợ mình một ân tình rất lớn sao? Nghĩ vậy, Trần Duệ không kiếm được mà bật cười. Cậu ta vừa cười ngốc nghếch, vừa tiện tay ném vỏ hạt dưa xuống dưới. Vỏ hạt dưa chao liệng trong gió nhẹ rồi lảo đảo rơi xuống, rơi trúng ngay đầu Thẩm Đình Thâm đang đứng trong sân. Ban đầu Thẩm Đình Thâm còn tưởng là lá cây, anh đưa tay sờ lên tóc và tìm thấy vỏ hạt dưa. “Tôi lên đấy!” Anh giận dữ, ném vỏ hạt dưa sang một bên rồi thở hồng hộc, đi lên trên lầu. Vừa lên lầu, anh lập tức trông thấy Trần Duệ đang nửa nằm nửa ngồi trên ghế dựa, dáng vẻ cậu ta rất nhàn nhã, khá hợp với cảnh đang trong kỳ nghỉ ngơi. Thẩm Đình Thâm thấy trong tay Trần Duệ cầm một nắm hạt dưa, anh sải ba bước thành hai bước, cầm một mớ hạt dưa kể bên rồi hất vào mặt cậu ta.
“Trời ơi! Trời ơi! Ui da! Làm gì vậy trời?!” Trần Duệ vội vàng phủi hạt dưa trên ngực, có mấy hạt lọt vào quần áo, cấn vào da thịt rất không thoải mái. Đợi đến khi Trần Duệ lăn xuống khỏi ghế và đứng vững, ngước mắt lên và thấy người tới là Thẩm Đình Thâm, cậu ta chợt ngẩn người, đưa tay lên nhìn đồng hồ, mới hơn nửa tiếng mà nhỉ. Tác dụng của loại thuốc kia có thể phát huy ít nhất hai tiếng mới đúng, tại sao lại nhanh như thế? Hay do thằng nhóc Thẩm Đình Thâm này miệng cọp gan thỏ, thật ra bản lĩnh trên giường của cậu ta chẳng là gì hết, cho nên mới nhanh như vậy?
Trần Duệ lại liếc mắt nhìn Thẩm Đình Thâm, phát hiện hàng lông mày đen nhánh cứng cáp của bạn mình đang nhíu chặt lại. Trong lòng Trần Duệ bỗng bừng tỉnh, thầm nghĩ Thẩm Đình Thâm vừa có tiền, lại đẹp trai như vậy, cô gái nào có thể từ chối cậu ta chứ?
Vậy thì vấn đề ở đây là tình cảm, Trần Duệ không khỏi bắt đầu lý giải Bạch Nhược Y. Dù sao thì cô còn trẻ như vậy, nhu cầu sinh lý rất lớn, Thẩm Đình Thâm không chịu nổi, tất nhiên giữa hai người sẽ có khoảng cách. “Chẳng phải cậu nói Bạch Nhược Y sẽ chủ động làm hòa với tôi sao? Cậu dám chọc tôi à?” Thẩm Đình Thâm tỏ vẻ tức giận, anh giơ tay túm lấy cổ áo Trần Duệ, vờ như muốn đánh cậu ta một trận. Trần Duệ vội vàng ném hạt dưa đang nắm trong tay xuống đất, liên tục cầu xin tha thứ: “Đừng đừng đừng, có gì từ từ nói. Tôi đã giúp cậu đạt được ước nguyện rồi mà, bỏ cả thuốc luôn, cậu với cô ấy không hòa hợp cũng không thể trách tôi chứ!”
“Thuốc? Thuốc gì?” Thẩm Đình Thâm hoang mang chớp mắt, không biết Trần Duệ đang nói gì. Trần Duệ trợn trắng mắt: “Cậu không phát hiện là Bạch Nhược Y ở trong phòng tôi... thân thể cô ấy... cực kỳ đói khát sao?”