*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. “Được rồi được rồi, hai người các cậu thật là...!!! Cánh rừng phía sau cũng gần mà, có chuyện gì thì kêu một tiếng là được, xem hai cậu lo lắng chưa kìa!” Trần Duệ thật sự không nhìn nổi, chỉ đi nhặt cành cây mà tới nỗi căng thẳng vậy sao?
Bọn họ đã ở lại đảo nhỏ này một thời gian, hoàn toàn không hề thấy dã thú nguy hiểm gì cả.
“Đúng vậy, có chuyện gì chúng tôi sẽ gọi anh.” Chu Du vừa nói vừa đi đến bên cạnh Bạch Nhược Y, kéo tay cô đi ra cánh rừng phía sau. Thẩm Đình Thâm và Cố Thần Trạch lo lắng, nhìn bóng dáng hai người đi xa, cảm thấy không thỏa đáng cho lắm. Vừa tới cánh rừng phía sau, Bạch Nhược Y2mở đèn pin trên di động rồi nhìn xuống đất. Trên đất hoàn toàn chẳng có nhánh cây nào, cô nghĩ ắt là ba tên đàn ông kia vừa mới tới chỗ này để nhặt. “Chu Du, cô muốn nói gì với tôi thể?” Bạch Nhược Y vén vài sợi tóc rơi bên tai, quay đầu nhìn Chu Dụ.
Chu Du cũng mở đèn pin, nghe Bạch Nhược Y nói thế thì cười: “Không muốn nói gì cả, chỉ là nếu lúc đó không nói vậy thì Thẩm Đình Thâm sẽ không để cô theo tôi đi nhặt củi đầu. Anh ấy thật sự rất quan tâm đến cô, quả thật khiến người ta hâm mộ.”
“Ừm...” Bạch Nhược Y khẽ ừ một tiếng, xem như đồng ý với lời của Chu Dụ.
Đèn pin trong tay Chu8Dụ là loại đèn dùng để đi dã ngoại, ánh sáng mạnh, chiểu được rất xa. Cô vung tay, quét đèn pin khắp khu vực xung quanh, hoàn toàn không thấy nhánh cây nào để nhặt. Số nhánh cây bên đống lửa đã không còn nhiều, chẳng chống đỡ thêm được bao lâu. Vì thế Chu Dụ mở miệng đề nghị: “Như vậy đi, chúng ta phân nhau ra tìm, tìm được sớm rồi quay về.”
“Ừ, được, nhưng đừng đi quá xa. đây không có tín hiệu, xảy ra chuyện thì không ai tìm được đâu.” Bạch Nhược Y cũng giống Chu Du, cô không phải là cô gái nhát gan, cánh rừng phía sau không có gì khiến cô sợ hãi được.
Chu Dụ gật đầu, tỏ vẻ đồng ý: “Cô cũng vậy. Dù tìm2được hay không, chúng ta cũng đừng đi quá xa.”
Hai người nói xong thì phân công nhau đi tìm nhánh cây.
Tiết trời đã vào thu - đông, trên mặt đất toàn là lá vàng khô héo, giẫm lên một bước sẽ phát ra tiếng xào xạc; nếu đi lẻ loi một mình thì sẽ dọa người biết bao.
May mà đèn trên đảo đầy đủ, không quá sáng rõ nhưng ở đâu cũng thấy thấp thoáng có ánh sáng chiếu tới. Bạch Nhược Y cầm di động trong tay, chiếu xuống mặt đất. Tia sáng đảo qua cây cối, bóng cây trập trùng. Đi không bao lâu, cuối cùng cô đã tìm thấy nhánh cây. Bạch Nhược Y tiến tới vài bước rồi nhặt từng nhánh từng nhánh một. Bầu trời tối đen, không có sao2sáng. Một khoảng trời đen ngòm mang lại cảm giác suy sụp, khiến người ta bất giác cảm thấy nặng nề. Dưới màn đêm, Chu Dụ ở phía bên kia cầm mấy nhánh cây trong tay, nhưng cũng không tìm được quá nhiều. Cô vẫn đang đi về phía trước, cầm nhánh cây và khẩy mấy chiếc lá rơi đầy đất, xem thử xem dưới đám lá có còn nhánh cây nào bị ẩn giấu nữa không.
Đúng lúc này, Chu Dụ đột nhiên cảm giác thấy có giọt nước đọng trên mũi, cô đưa tay sờ sờ.
Lông mày nhỏ nhắn của cô nhíu lại, vẫn đang suy nghĩ xem nước đọng tới từ đầu. Trong nháy mắt, một luồng điện rạch ngang trời, tiếng sấm “đùng đoàng” vang lên, mưa tầm tã như trút nước.6Không hề có điềm báo, không hề nhắc nhở, cơn mưa quét khắp đảo nhỏ. “Bạch Nhược Y!” Chu Dụ nghĩ đến Bạch Nhược Y đang nhặt nhánh cây bên kia, cô quay đầu chạy về. Đèn pin chiếu vào màn mưa trước mắt cứ như sợi dây cung bị cắt đứt, khiến cho tất cả hình ảnh trước mắt bị phân tách thành những mảng nhỏ nhất. Đống lửa kia đã bị mưa to dập tắt hoàn toàn. Ba người đàn ông vốn đứng ở đó đã sớm biến mất dạng, chỉ còn lại đám tro tàn đen nhánh và khói trắng nhàn nhạt bốc lên, nhưng trong giây lát, làn khói ấy đã bị nước mưa triệt tiêu hoàn toàn. Tiếng mưa rơi tí tách hòa lẫn với tiếng lá cây đong đưa, không ngừng phát ra ở cánh rừng phía sau, thanh âm càng lúc càng lớn, át cả tiếng của Thẩm Đình Thâm, Cố Thần Trạch và Trần Duệ. Thẩm Đình Thâm cau chặt mày lại, anh vội vã lau nước mưa trên mặt: “Cứ như vậy thì không ổn, ba chúng ta chia nhau ra tìm.”
“Ừ, ba người chúng ta có kêu lớn tiếng thế nào cũng không tới tai bọn họ.” Cố Thần Trạch gật đầu, nói xong định bụng đi về hướng khác. Trần Duệ trùm áo khoác lên đầu, mấy giọt mưa to quất vào người cậu ta đau rát: “Hai người các cậu cũng đừng quá lo lắng, sẽ không xảy ra chuyện gì đâu.” “Được rồi, cậu tới chỗ đống lửa ban nãy rồi chờ đi, lỡ như hai cô ấy về, không nhìn thấy chúng ta sẽ lo lắng đấy.” Thẩm Đình Thâm đẩy người Trần Duệ, bảo cậu ta quay về. Trần Duệ hắng giọng “V” mấy tiếng: “Vậy tôi quay lại đó.” Sau khi phân công rõ ràng, ba người chia nhau ra hành động.
Bây giờ Bạch Nhược Y đang rơi vào bẫy săn, trước đó cô còn thấy kỳ lạ, tại sao lại có nhiều nhánh cây như vậy. Kết quả mới nhặt được hai nhánh, hai chân cô bị kéo lên cao rồi rơi xuống. Cô còn chưa kịp nghĩ cách leo lên thì mưa to đã ùa tới, cuốn trôi hết bùn và lá khô xung quanh cạm bẫy này xuống, chẳng biết di động của cô đã lạc ở nơi nào.
Trong bẫy tối om, nhưng Bạch Nhược Y cũng không hốt hoảng. Cõi lòng cô chẳng hề gợn sóng. Cô ngồi dựa vào một chỗ trong bẫy, đợi mưa nhỏ một chút rồi sẽ nghĩ cách leo lên... Bạch Nhược Y co người thành một cụm, bờ vai bị nước mưa làm cho ướt sũng, hơi lạnh thấu xương khiến cô không kiềm được mà sợ run người. Thẩm Đình Thâm giơ đèn pin, muốn đội mưa chạy vào rừng cây. Sấm sét đan xen khiến người ta có dự cảm không lành. “Bạch Nhược Y!” Thẩm Đình Thâm gọi lớn đến mức muốn xé cổ họng, rõ ràng tiếng anh phát ra rất lớn, nhưng màn mưa đã vô tình làm mờ: “Bạch Nhược Y, em ở đâu?!”