*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. Hi Hi, Cố Hi Hi.
Mắt Trần Duệ trợn to, lẽ nào Chu Du cũng sắp chết giống Cổ Hi Hi? Cậu ta lập tức đuổi theo Cố Thần Trạch, thò đầu muốn nhìn xem rốt cuộc Chu Du bị làm sao, “Rốt cuộc Chu Dụ làm sao thể: Cố Thần Trạch mặc kệ Trần Duệ, tinh thần anh ta rối loạn, vẫn không ngừng lầm bầm, “Cố Hi Hi! Hi Hi!”
“Không phải, Cố Thần Trạch, cậu bình tĩnh chút, đây không phải Cố Hi Hi, đây là Chu Dụ mà! Rốt cuộc Chu Du bị làm sao?” Trần Duệ giật mạnh cánh tay Cố Thần Trạch để anh ta dừng bước và nói cho rõ ràng.
Thật sự làm người ta sốt ruột chết mất! Bước chân Cố2Thần Trạch càng lúc càng nhanh, trong mắt vẫn luôn phản chiếu bóng dáng Chu Dụ. Dường như lúc này cho dù trời có sụp xuống cũng không liên quan gì đến anh ta.
Trần Duệ chỉ đành theo Cố Thần Trạch về một mạch đến phòng của Chu Dụ. Cố Thần Trạch đặt Chu Du lên giường, nhìn Chu Dụ với đôi mắt đỏ au, song lại không làm gì. Trần Duệ vươn tay dò hơi thở mũi của Chu Du, may là vẫn coi như bình ổn. Trần Duệ nhìn tới nhìn lui cũng chỉ thấy hình như đầu Chu Du đụng phải thứ gì đó, hơn nữa lại dầm mưa, ngoài ra thì không có thương tích gì nữa.
Trái tim lo ngay ngáy của Trần8Duệ coi như yên ổn trở lại, cậu ta nhìn Cố Thần Trạch với vẻ ngờ vực, “Rốt cuộc cậu sao thế? Bị sét đánh ngu người đi rồi hả? Không phải cậu là bác sĩ sao? Khám giúp Chu Du là được, ngây người ở đây làm gì? Mau xem xem trên người Chu Du còn vết thương khác không đi.” Cố Thần Trạch ngồi bên giường đờ đẫn nhìn Chu Dụ, đôi mắt không có tiêu điểm, dường như hồn đã lạc về nơi khác. Nước mưa từ quần áo anh ta thấm ướt ga giường của Chu Du, hai tay anh ta nắm chặt tay Chu Dụ. Song chuyện đó khiến Trần Duệ sốt ruột, cậu ta vỗ mạnh vai Cố Thần Trạch, gào6lớn, “Này! Cố Thần Trạch!” Âm thanh đó vang vọng rất lâu trong phòng, nhưng vẫn không thể khiến Cố Thần Trạch hồi hồn, ngược lại còn gọi tỉnh Chu Dụ. Chu Du nhíu mày mở mắt, cơn đau trên trán khiến cô ta nhếch miệng “úi” một tiếng, sau đó vừa ngước mắt đã trông thấy Trần Duệ và Cố Thần Trạch. “Hai anh... cứu tôi về à?” Chu Du thấy hai người họ ướt sũng, quần áo của mình cũng ướt nhẹp.
Cơ thể rất khó chịu, Chu Dụ kéo chăn ra xuống giường, muốn đi tắm nước nóng, “Trước khoan hãy nói, tôi đi tắm nước nóng cái đã, hai anh cũng về tắm trước đi, đừng để nhiễm lạnh.”
Cố Thần Trạch tận mắt nhìn3thấy Chu Du xuống giường, còn mở miệng nói chuyện, anh ta mới chớp chớp mắt, hồi hồn từ trong cơn ác mộng. Anh ta cũng không nói gì với Chu Du và Trần Duệ mà xoay người về phòng mình. Chu Du vừa phát hiện đôi mắt Cố Thần Trạch đỏ ngầu tựa như đã khóc, bây giờ lại thấy anh ta lạ lùng như vậy thì không khỏi nhìn Trần Duệ, “Cố Thần Trạch làm sao đấy?” “Cô nói trước xem cô làm sao đã?” Trần Duệ chỉ vào vết thương trên trán Chu Dụ rồi nói. “Mưa rào đấy còn gì, tôi muốn quay về tìm Bạch Nhược Y, thế rồi tự lạc đường, còn đụng vào cây... sau đó tỉnh lại thì đã5đến đây rồi.” Chu Dụ kế đơn giản đầu đuôi gốc ngọn rồi vắt nước ở góc áo mình.
“Là vậy hả.” Bấy giờ Trần Duệ cũng coi như đã xác định Chu Du không có vấn đề lớn gì, song cậu ta thở dài thườn thượt, “Vừa rồi hẳn Cố Thần Trạch đã coi cổ thành em gái Cổ Hi Hi của cậu ta, cậu ta sợ hãi đến độ cả người cứ thẩn thẩn thờ thờ, tôi còn tưởng cô gặp chuyện gì lớn nữa cơ.” “Cổ Hi Hi?” Chu Du nhíu chặt mày, cô ít nhiều vẫn hiểu một chút về chuyện của nhà họ Cố. Vốn dĩ ở thành phố H, nhà họ Cố cũng có địa vị quan trọng, người bình thường đều biết chuyện của nhà họ.
Nhưng Chu Du chưa từng nghe nói nhà họ Cổ còn có một cô con gái.
Trần Duệ vừa định lên tiếng giải thích thì lại hắt xì một cái, cậu ta giơ tay xoa mũi, “Chúng ta tự đi tắm trước đã, lát nữa tôi nói tiếp với cô.”
“Cũng được.” Hai tay Chu Du ôm vai, cả người đều lạnh ngắt, “Vậy lát nữa tôi đi nấu chút canh gừng, sau đó đến phòng tìm anh.” “Ù Ù.”
Ba người trong nhà đều đã quên mất Thẩm Đình Thâm và Bạch Nhược Y...
Một tiếng sau, Chu Dụ bưng canh gừng đến phòng Trần Duệ. Trần Duệ chạy qua, vội vàng đón lấy canh gừng, cũng chẳng màng có nóng hay không mà đã uống cả ngụm lớn. Chu Du cũng lười khách sáo với cậu ta, ngồi luôn ở một bên rồi đi ngay vào chủ đề, “Nói xem, Cổ Hi Hi là sao?” Trần Duệ rụt người trong chăn, cả người vẫn còn đang run cầm cập, “Cổ Hi Hi chính là em gái ruột của Cố Thần Trạch, khi ấy cậu ta vẫn còn đang học đại học, cụ thể là chuyện gì thì tôi không biết, dẫu sao cũng là hình như em gái cậu ta bị xe đụng chết trong một đêm mưa. Người đầu tiên trông thấy thi thể của Cổ Hi Hi chính là Cố Thần Trạch, cũng là cậu ta bể Cố Hi Hi cả người đẫm máu đến bệnh viện. Đương nhiên cuối cùng không cứu được, Cố Thần Trạch cũng đi học y vì chuyện này.” Trần Duệ kể qua loa chuyện này bằng mấy câu nói.
Thực ra cậu ta biết, chuyện của Cổ Hi Hi đã đả kích Cố Thần Trạch nặng nề đến mức nào.
Trước đây thường nghe thấy Cố Thần Trạch nhắc đến cô em gái như hoa như ngọc của mình trước mặt Thẩm Đình Thâm và Trần Duệ, tình cảm của hai anh em không chỉ tốt ở mức bình thường. Chu Dụ nghe đến đây, không khỏi bắt đầu lo lắng cho tâm trạng hiện giờ của Cố Thần Trạch. Bây giờ anh ta chỉ có một mình, nhất định lại sa vào tình cảnh lúc đó nhỉ?
Trong nhà Chu Du cũng có chị gái, cô ta không dám tin nếu Chu Kỳ gặp chuyện, mình là người đầu tiên trông thấy thi thể của Chu Kỳ thì sẽ có phản ứng và cảm nhận thế nào.
“Hóa ra anh ta còn có một cô em gái à...” Chu Du nói rồi đặt canh gừng đến bên miệng nhấp một ngụm, nghĩ đến lúc nãy khi tỉnh lại trông thấy đôi mắt đỏ ngầu của Cố Thần Trạch thì liền cảm thấy cả người không thoải mái.
“Ừm, chuyện đó gây ra đả kích nặng cho cậu ta lắm.“.
“Tôi cũng bưng một bát canh gừng cho anh ta vậy, anh nghỉ ngơi trước đi.” Chu Du nói xong thì lại chạy vào bếp. Trần Duệ cười “hừ hừ” hai tiếng xấu xa, nghĩ bụng có ai không biết cô muốn đi an ủi cậu ta chứ.