*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. Cố Thần Trạch đứng bên cạnh Chu Du, sau khi đã nảy sinh chuyện đó tối qua, anh ta đã hiểu rõ trái tim mình.
Nhìn thấy dáng vẻ thẹn thùng lại cố làm ra vẻ bình thản của Chu Du, anh ta không nhịn được giơ tay xoa đầu cô. Trong lòng Bạch Nhược Y đã hiểu, cô cười một cách tự nhiên và bước tới bên cạnh chu Dụ: “Được rồi, chúng ta đi làm bữa sáng trước đi.” “Ừm.” Chu Du nắm lấy tay của Bạch Nhược Y, hai người cùng đi xuống lầu. Lúc này Trần Duệ cũng đã tỉnh, cậu ta vừa xoa chóp mũi đỏ bừng vừa bước ra cửa.
Đúng lúc nhìn thấy Bạch Nhược Y và Chu Du đi qua, quay2đầu lại chỉ nhìn thấy Cố Thần Trạch đang định bước tới: “Bạch Nhược Y về lúc nào vậy?” “Không biết.” Cố Thần Trạch giơ tay vuốt tóc, cảm giác sau gáy hơi mỏi. Anh ta vừa nói vừa bước tới cửa phòng của Thẩm Đình Thâm: “Thẩm Đình Thâm, dậy thôi nào, sẵn tiện tôi đo nhiệt độ cho cậu xem cậu có cảm cúm không.” Trần Duệ nghe thấy vậy, dáng vẻ như ghen tức đập vào cánh tay của Cố Thần Trạch: “Sao cậu không nói đo cho tôi, tôi cảm thấy tôi cũng cúm rồi, mùi khó chịu quá.”
Cố Thần Trạch tránh ánh mắt của Trần Duệ, giơ tay sờ lên đầu cậu ta, đúng là có hơi nóng: “Ngăn kéo thứ hai8trong phòng tôi có thuốc cảm, uống là sẽ khỏi.”
“Được.” Trần Duệ gật đầu chạy vào phòng của Cố Thần Trạch. Còn Cố Thần Trạch vẫn đang gõ cửa phòng Thẩm Đình Thâm: “Thẩm Đình Thâm, cậu mở cửa ra trước đi, để tôi xem cho cậu.”
Trên hòn đảo không hề có người nào khác, Cố Thần Trạch lại là một bác sĩ, anh ta có tinh thần trách nhiệm vô cùng lớn: phải đảm bảo tất cả những người trên hòn đảo nhỏ này đều bình an vô sự.
Đúng lúc Cố Thần Trạch không thể nhịn được định đẩy cửa vào, thì có tiếng bước chân “cộp cộp” vọng từ cầu thang, tiếng rất to khiến cả sân đều nghe thấy.
Bạch Nhược Y thở hổn hển6chạy lên, ngoắc tay nhìn Cố Thần Trạch: “Xong... xong rồi...” “Làm sao vậy?” Cố Thần Trạch nhìn thấy Bạch Nhã Y thở hổn hển, liền bước tới vỗ vào lưng cô. Đồng thời anh ta liếc nhìn Chu Du đang chạy theo phía sau, không hiểu Chu Du xảy ra chuyện gì. Bạch Nhược Y bị sao thế, sao vội vàng tới mức như vậy?
“Thẩm Đình Thâm! Anh ấy... anh ấy vẫn đang ở trong rừng!” Bạch Nhược Y giữ chặt áo của Cố Thần Trạch, nhắn mày: “Tối hôm qua đáng nhẽ em định về tắm xong rồi kéo anh ấy lên, kết quả là tắm xong thì lại ngủ mất, sau đó Thẩm Đình Thâm đã kẹt một mình trong bẫy cả đêm.” “Cái3gì!” Trần Duệ vừa mới ra khỏi phòng Cố Thần Trạch, nghe thấy Bạch Nhược Y nói vậy, viên thuốc trong tay rơi xuống: “Đêm qua mưa lớn như vậy, lại lạnh như vậy, cô nói Thẩm Đình Thâm ở một mình trong bẫy sao? Như thể chắc cậu ta lạnh chết mất?”
Hôm qua mưa to như vậy, quần áo của họ đều bị ướt sạch sành sanh, không có cái nào may mắn thoát được. Thời tiết thì lạnh như vậy, quần áo thì ẩm ướt lại ở ngoài cả đêm... Thật đáng sợ, trong đầu Trần Duệ vừa nghĩ tới tình cảnh của Thẩm Đình Thâm, lại cảm thấy hơi lạnh rùng mình ập tới.
Trong số bọn họ, chỉ còn Cố Thần Trạch là còn5giữ được bình tĩnh, không hề nói thêm lời nào mà cất đi đầu tiên: “Bây giờ nói gì cũng vô dụng, chúng ta phải tìm được Thẩm Đình Thâm trước đã.”
Bạch Nhược Y dẫn đường, mọi người nhanh chóng chạy tới chỗ chiếc bẫy.
Lá rụng và bùn đất trong rừng trộn lẫn vào nhau, mỗi bước đi giống như bước trên bùn nhão vậy, khiến lòng người ta cảm thấy khó chịu. Cố Thần Trạch vẫn đi ở phía trước, là người đầu tiên bước tới miệng bẫy, anh ta nghiêng đầu nhìn xuống dưới. Chỉ nhìn thấy bùn đất tràn ngập ở dưới đáy, những chiếc lá rụng và những thứ rác rưởi lộn xộn, giống như xương xẩu của những con vật không rõ hình thù. Còn màu sắc của bộ quần áo mà Thẩm Đình Thâm đang mặc thì không còn nhìn thấy rõ nữa, đến cả kiểu đầu mà anh yêu thích nhất cũng dính đầy bùn đất, nhìn có vẻ khó mà rửa sạch được. Anh cuộn mình một chỗ, chỉ nhìn thôi cũng thấy đôi môi của anh lạnh cũng đến mức tím tái.
Thẩm Đình Thâm!” Cố Thần Trạch gọi anh.
Bạch Nhược Y và Chu Du cùng Trần Duệ cũng bước lại gần. Chu Dụ mới biết Thẩm Đình Thâm chưa được bao lâu, chỉ mới nhìn thấy dáng vẻ kiêu ngạo của anh, lúc nào anh cũng nhìn người khác bằng cặp mắt ngạo mạn khinh thường. Trên người anh toàn là quần áo vest được cắt may thủ công vô cùng đắt tiền, tỉ mỉ tới mức mỗi đường kim mũi chỉ đều lấp lánh ánh sáng.
Không thể ngờ anh lại có dáng vẻ như vậy, Chu Du hít một hơi, nhìn Bạch Nhược Y theo bản năng. Mặt Bạch Nhược Y trắng bệch, đôi mắt màu hổ phách cũng mở to ra, sâu thẳm bên trong đó như một núi băng lạnh lẽo ở Bắc Cực vậy. Thẩm Đình Thâm từ từ ngẩng đầu lên, đôi mắt chú ý tới Cố Thần Trạch.
Đôi mắt đen láy vẫn tỏa sáng, lộ ra sự hờ hững đầy bất lực. Anh nhìn lướt qua gương mặt những người phía sau, nhìn thấy Trần Duệ đang đưa tay lên miệng cắn chặt, nhìn thấy Chu Du đang vô cùng kinh ngạc. Ánh mắt của anh không hề dừng lại khi lướt đến Bạch Nhược Y, như thể ở chỗ Bạch Nhược Y đứng không hề có người vậy. Cố Thần Trạch giữ chặt tay Trần Duệ, nghiêng người đi xuống: “Nào, Thẩm Đình Thâm, giữ chặt lấy tay tôi lên nào.” Trần Duệ vội vàng kéo lấy tay của Chu Du, cậu ta sợ bản thân mình không thể giữ được Thẩm Đình Thâm và Cố Thần Trạch.
Chu Du cũng học theo dáng vẻ của họ, giữ lấy tay của Bạch Nhược Y. Thực ra Bạch Nhược Y đứng ở sau cùng, không hề cần mất chút sức nào. Chu Du muốn đưa tay cho cô, để cô có chút hơi ấm, khiến cô cảm thấy dễ chịu hơn một chút. Thẩm Đình Thâm từ từ đứng dậy, ngồi cả đêm ở trong bẫy chân đã bị tê nhừ, vừa mới đứng dậy suýt nữa đứng không vững mà ngã xuống bùn. Cũng may anh phản ứng nhanh nhẹn, giơ tay chống vào vách tường. “Cẩn thận một chút!” Cố Thần Trạch lo lắng nhắc nhở. Thẩm Đình Thâm co chân bước tới giữa hố, vươn cánh tay nắm lấy tay của Cố Thần Trạch. Lúc ngón tay của hai người chạm vào nhau, Cố Thần Trạch không khỏi nhếch mép kêu lên một tiếng “úi“. Cơ thể của Thẩm Đình Thâm rất lạnh, đã không còn dùng từ lạnh để diễn đạt nhiệt độ cơ thể anh, chỉ có thể nói là bằng. Lạnh như đá ở trong tủ lạnh vậy, lạnh thấu tim, khiến cho con người ta hoảng hốt. Cố Thần Trạch nắm lấy cổ tay của Thẩm Đình Thâm, giữ chặt nói: “Được rồi, kéo!”