Thịnh Thế Hôn Nhân

Chương 260: Mặt dày



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Sau khi vào cửa, Bạch Nhược Y bật luôn đèn lên. Đèn đã sáng, cả căn phòng được chiếu rọi, phản chiếu gương mặt nhợt nhạt của Thẩm Đình Thâm, anh đang nằm trên giường.

Bạch Nhược Y đi men theo giường và ngồi xuống, người trên giường từ từ mở mắt ra, hé lộ ánh mắt long lanh. Nhìn thấy người tới là Bạch Nhược Y, Thẩm Đình Thâm hơi nghiêng đầu, không để ý tới cô. Bạch Nhược Y cũng đã nghĩ tới kết quả như vậy, cô nhớ tới những lời Chu Du nói, khẽ chau mày. Cô kéo khuôn mặt Thẩm Đình Thâm lại, Thẩm Đình Thâm quay lại theo lực của tay Bạch Nhược Y, anh khẽ nhíu mày, giọng nói dễ nghe hơn trước: “Em muốn làm gì vậy?” Bạch Nhược Y không mở miệng nói chuyện, dù sao bản thân nói gì2thì Thẩm Đình Thâm cũng thấy chán ghét.

Cả chiều hôm nay cô đã nghiên cứu cách của Chu Du, lúc này trong đầu cô vẫn vang vọng tiếng của cô ấy.

“Chủ yếu là phải mặt dày, biết không hả?”

Mặt dày!

Bạch Nhược Y hít một hơi thật sau, cố gắng giữ cằm của Thẩm Đình Thâm, ép Thẩm Đình Thâm phải mở miệng ra. “Rốt cuộc em muốn làm gì?” Thẩm Đình Thâm mất kiên nhẫn trừng mắt nhìn Bạch Nhược Y, cổ động đậy tay, tuy không còn cảm giác đau đớn như trước, nhưng anh vẫn không thể cử động mạnh. Còn Bạch Nhược Y đã uống hết thuốc trong bát, cổ và cằm đang nhắm đúng môi của Thẩm Đình Thâm.

Bạch Nhược Y vừa cúi xuống. Thẩm Đình Thâm vẫn cắn chặt môi, anh không muốn Bạch Nhược Y đút thuốc cho mình!

Nhưng thuốc không phải8là loại vật chất thể rắn, dù anh đã ngậm chặt khớp hàm nhưng nước thuốc vẫn chảy vào miệng anh.

Đôi mắt đen láy của Thẩm Đình Thâm nhìn Bạch Nhược Y kèm theo sự tức giận và ấm ức.

Bạch Nhược Y đang làm gì vậy, thừa cơ mình không thể cử động được đến ép mình uống thuốc sao? Việc lần này ngược lại càng thảm rồi! Thẩm Đình Thâm khó khăn lắm mới giữ được tay lên, cố gắng chịu đựng sự đau đớn của các đầu ngón tay, muốn đẩy Bạch Nhược Y ra.

Bạch Nhược Y lại mạnh mẽ thẳng lưng lên, buông môi của Thẩm Đình Thâm ra. “Tôi nói em không muốn em đút cho tôi! Em tránh ra!” Thẩm Đình Thâm nhân cơ hội này nhanh chóng nói.

Nhưng anh thấy Bạch Nhược Y lại uống nốt thuốc còn trong bát, rồi nhanh6chóng đút cho Thẩm Đình Thâm. Lúc này đây, Thẩm Đình Thâm không còn ngậm chặt khớp hàm được nữa. Anh bị đầu lưỡi mềm mại của Bạch Nhược Y tấn công, đôi môi tinh tế của cô chà sát vào đôi môi khô khốc mà lạnh ngắt của anh. Thuốc đã được Thẩm Đình Thâm nuốt xuống bụng. Bạch Nhược Y vẫn không buông Thẩm Đình Thâm ra, đôi môi từ từ chạm vào môi của Thẩm Đình Thâm, đầu lưỡi của cô làm anh tê dại, có lúc lại liếm vào răng anh. Thẩm Đình Thâm định mấy lần ngậm răng lại để cắn môi Bạch Nhược Y nhưng cô lại nhanh nhẹn tránh đi.

Dần dần sự tức giận trong mắt Thẩm Đình Thâm đã dịu đi.

Vốn dĩ anh đang từ chối nụ hôn của Bạch Nhược Y, cuối cùng lại bị đánh cho tơi bời.3Bờ môi quấn lấy nhau, thuốc cũng đã hết, trên đầu lưỡi chỉ còn vị ngọt dịu dàng riêng có của Bạch Nhược Y, xâm chiếm lấy cơ thể Thẩm Đình Thâm. Anh giơ tay lên đặt ở phía sau lưng Bạch Nhược Y, các đốt tay đau đớn đến mức dường như đã mất cảm giác. Rất lâu sau, ánh mắt Bạch Nhược Y phủ một lớp sương mờ, mang đầy hương vị tình ái.

Hai tay cô chạm vào ngực của Thẩm Đình Thâm, từ từ ngồi dậy.

Thấy Thẩm Đình Thâm được mình hôn đến nỗi môi hồng hào trở lại, rốt cuộc cũng không còn màu sắc của sự chết chóc, điều này khiến Bạch Nhược Y yên tâm hơn nhiều.

“Được rồi, anh nghỉ ngơi đi, một lát nữa Trần Duệ ăn xong sẽ cho anh ăn cơm.” Bạch Nhược Y giơ tay lên xoa vào5môi mình, cảm giác có vẻ hơi nóng.

Nói xong cô cầm cái bát không đi ra ngoài. Nhìn thấy cửa phòng sắp bị Bạch Nhược Y đóng lại, Thẩm Đình Thâm khẽ giật tay, nhắm chặt mắt lại, môi mỏng hé ra: “Bạch Nhược Y...”

Thực sự anh vẫn không còn cách nào, muốn giận cô mà không thể giận nổi.

Bạch Nhược Y cầm bát không xuống bếp, Trần Duệ cũng gần ăn xong: “Được rồi, tôi sẽ mang cơm lên cho cậu ấy.” “Ừ.” Bạch Nhược Y đặt bát không xuống, rồi ngồi vào bàn chuẩn bị ăn cơm. Vốn dĩ Chu Du nói để Bạch Nhược Y ăn cơm trước rồi mới cho Thẩm Đình Thâm ăn, nhưng Bạch Nhược Y không thấy Thẩm Đình Thâm uống thuốc thì có tâm trạng nào để ăn cơm kia chứ, cho nên chỉ có thể để cho cô đi gặp Thẩm Đình Thâm trước.

Cố Thần Trạch cuối cùng cũng ăn xong, lúc này mới từ từ mở miệng: “Em đã đút cho cậu ấy hết rồi sao? Không thừa lại chút nào ư?” Bạch Nhược Y ăn cơm một cách nho nhã dịu dàng, khẽ gật đầu: “Vâng, đã đút cho anh ấy hết rồi.”

Nói xong, cô nhìn qua Chu Du, Chu Dụ hiểu ý gật đầu cười hì hì.

Cố Thần Trạch không hiểu gì, không biết vì sao Chu Dụ lại cười, nhưng Cố Thần Trạch cũng không hỏi rõ, dù sao giữa con gái cũng có những bí mật riêng, không thể quản nhiều như vậy, chỉ là có hơi nghi ngờ Bạch Nhược Y: “Em mới lên đó một lát mà đã đút hết cho cậu ấy một chén thuốc đẩy sao? Em đừng nói là cậu ấy đã đổ đi hết nhé?”

“Không hề!” Bạch Nhược Y nhíu mày nhìn Cố Thần Trạch: “Em đã nói là em đút hết cho anh ấy rồi, tận mắt em nhìn thấy anh ấy nuốt xuống mà, anh yên tâm đi.”

“Vậy em đút bằng cách nào? Trực tiếp cầm bát đổ vào mồm cậu ấy à?” Đầu của Cố Thần Trạch chỉ toàn những hình ảnh đó, nhưng anh ta lại cảm thấy không thể nào. Bạch Nhược Y nhìn nhẹ nhàng nho nhã, làm sao có thể làm được những việc thô lỗ như vậy chứ? Nhưng nếu là Chu Dụ thì còn có khả năng, rất lớn là khác. Bạch Nhược Y đỏ mặt, cúi đầu ăn cơm, cũng không trả lời câu hỏi của Cố Thần Trạch. Cố Thần Trạch muốn hỏi thêm những Chu Dụ lại gõ đũa lên đầu Cố Thần Trạch: “Sao anh lại lắm chuyện thế? Có phải anh ngốc không? Người ta nói đã đút hết cho Thẩm Đình Thâm là được, anh hỏi gì mà hỏi lắm thế!”

Cố Thần Trạch nhíu mày, nhìn Chu Dụ đầy bất mãn: “Bẩn.” “Anh chế đũa của em bẩn?” Chu Dự trừng mắt, tự thể như muốn cãi nhau.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.