*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. Cô ta đã rớt xuống thành diễn viên hạng ba, hạng tư rồi mà bây giờ còn có thể chiếm được nhiều trang báo như vậy, không phải rất lợi hại sao. Bạch Nhược Y nhìn đến tên Hạ Tiêu Tiêu, lại nhớ đến chuyện xảy ra ở nhà xưởng. Mặc dù cách lúc đó đã lâu, nhưng cảnh tượng tối tăm đó vẫn khắc sâu trong lòng cô. Cô ấn mở một trang web uy tín, phía trên đưa tin Hạ Tiêu Tiêu đã không thể sống được ở thành phố H, ngay cả kịch bản quảng cáo cũng không dám nhận cô ta vào diễn. Nói tóm lại chính là cô ta đã bị phong sát rồi, nhưng trên trang web lại không nói rõ nguyên nhân. Mỗi tòa soạn như nhận được một mệnh lệnh không thể cho ai biết, trực tiếp phong sát Hạ2Tiêu Tiêu. Những tòa soạn báo nho nhỏ không biết trời cao đất dày kia cũng sẽ suy đoán lý do Hạ Tiêu Tiêu bị phong sát, sau đó lại chỉ ra giao tình không cạn giữa Hạ Tiêu Tiêu và Thẩm Đình Thâm lúc trước, vì sao Thẩm Đình Thâm lại khoanh tay đứng nhìn các loại tin tức thế này.
Bạch Nhược Y nhếch miệng, nghĩ thầm Thẩm Đình Thâm đâu chỉ khoanh tay đứng nhìn, đoán chừng người đứng sau lưng phong sát Hạ Tiêu Tiêu chính là anh.
Mà lúc này, Hạ Tiêu Tiêu đang mặc chiếc váy mùa thu màu đen, tất chân màu đen và một chiếc áo khoác theo phong cách bụi, tối màu, đeo khẩu trang đen trên mặt và mũ màu đen.
Hạ Tiểu Tiểu đang cải trang này, làm gì còn dáng vẻ khinh người như lúc trước nữa.
Cô ta hơi8rụt bả vai, đi nhanh trên lề đường, cũng may đang đi lúc ban đêm nên không có ai chú ý đến cô ta.
Hạ Tiêu Tiêu thật sự đã chịu đủ rồi, bây giờ mặc kệ cô ta làm gì, cũng sẽ có bọn chó săn đến chụp, sau đó trắng trợn tuyên truyền lại dáng vẻ thảm hại của cô ta. Thậm chí mấy video bồi ngủ lúc trước cũng bị moi ra, nhân vật nam chính đều bị che mặt, chỉ có cô ta là bị công bố cho tất cả mọi người xem. Cô ta đi đến cạnh tấm bảng chỉ đường, ánh đèn nê ông của tòa cao ốc chiếu lên gương mặt cô ta, hiện rõ vẻ bối rối cùng lo lắng.
Đợi lát sau, một chiếc xe tư nhân dừng trước mặt cô ta, cửa xe bị đẩy ra.
Hạ Tiêu Tiêu đã rơi6vào trạng thái thần hồn nát thần tính, cô ta khom lưng nhìn vào trong xe cho rõ. Trong xe không có ai, chỉ có một người phụ nữ đội mũ đang lái xe, nhìn không rõ mặt cô ta.
“Cô là người do anh Đông phái tới sao?” Hạ Tiếu Tiếu lên tiếng hỏi, anh Đông cũng coi như là một người duy nhất dám cố ý giúp cô ta trong lúc cô ta thất thế,
Có thể anh ta không phải là nhân vật lớn gì, vì vậy cũng không giúp được gì nhiều, chỉ có thể giúp Hạ Tiểu Tiêu rời khỏi thành phố H, đi đến thành phố khác bắt đầu lại từ đầu. Nữ tài xế gật đầu, giọng nói bình tĩnh đáp: “Nhanh lên xe đi, đừng để người qua đường phát hiện, cô còn muốn sau này sống bình yên không?” Lời nói3chọc vào nỗi đau trong lòng Hạ Tiểu Tiểu, khiến ánh mắt cô ta tối sầm lại, liền khom người chui vào xe.
“Cô biết đường đi không?” Hạ Tiêu Tiêu nhìn tài xế bằng ánh mắt chất vấn, nghĩ thầm sao lại tìm một người phụ nữ đến lái xe.
“Ừm, đương nhiên biết rõ, tối nhờ vào lái xe để kiểm cơm mà.” Nữ tài xế vừa dùng sức đạp chân ga, vừa chuyên tâm nhìn đường xá.
Chạy được khoảng nửa tiếng, xe đã đi ra quốc lộ, lái vào trong núi. Cũng may hiện tại đường đi cũng không tệ lắm, bên cạnh đường núi còn có lan can, cũng có đèn đường, khiến cho đường núi gập ghềnh không còn khủng bố như lúc trước nữa.
Hạ Tiêu Tiêu mở cửa sổ xe, lá cây bên ngoài bị gió thổi rào rào chuyển động, đường đi càng5ngày càng xa. Hạ Tiêu Tiêu nhướng mày, nghĩ thầm mặc dù vì né tránh camera trên đường, cũng không cần đi lệch như vậy chứ?
“Này, không phải cô lại muốn đùa giỡn gì với tôi đó chứ?” Hai mắt Hạ Tiêu Tiêu nhìn chằm chằm người lái xe, dưới ánh đèn đường mờ nhạt, người lái xe đội chiếc mũ che kín mặt, càng phát ra vẻ quỷ dị.
Nữ tài xế cũng không trả lời cổ ta mà chuyên tâm lái xe. Sự im lặng của nữ tài xế khiển Hạ Tiểu Tiểu không nhịn được thấy sợ hãi tột độ, cô ta nuốt một ngụm nước bọt, giơ tay cởi cái mũ của nữ tài xế ra.
“Cô làm gì vậy hả?” Nữ tài xế mạnh mẽ đạp phanh xe lại, nghiêng đầu qua phẫn nộ quát Hạ Tiêu Tiêu một câu.
Có thể Hạ Tiêu Tiêu sợ tới mức run rẩy, lông mày nhỏ nhắn của cô ta nhíu lại, cảm thấy nữ tài xế này rất quen mắt.
Đợi lúc cô ta nhớ lại, Hạ Tiêu Tiêu đã trực tiếp mở cửa xe chạy ra. Mái tóc nữ tài xế xõa ra, nhìn Hạ Tiêu Tiêu đang mang giày cao gót chạy trối chết, khóe miệng khẽ nhếch: “Hạ Tiêu Tiêu, cô muốn chạy đi đâu?” Hạ Tiểu Tiếu nghe xong lời này, quả thật không chạy thêm được bao nhiêu nữa đã dừng lại, bởi vì cô ta nhìn thấy mấy tên đàn ông đang chậm rãi đứng lên, tư thế kia rõ ràng là muốn đến chặn cô ta lại. Hạ Tiêu Tiêu ôm thân thể đang cứng ngắc của mình, nữ tài xế đi đến cạnh cô ta, vỗ vai nói: “Mọi việc đều có nhân quả, những việc cô làm lúc trước, một ngày nào đó rồi sẽ đến phiên cô gặp phải.”
Cơ thể Hạ Tiểu Tiêu mềm nhũn tại chỗ, cô ta vội vã rời khỏi thành phố H như vậy, chính vì nghe nói đám người Thẩm Đình Thâm đã trở về.
Không ngờ vẫn đụng phải, Hạ Tiêu Tiêu né người về phía bên cạnh: “Chu Du, chuyện xảy ra với chị cô, thật sự không có quan hệ gì với tôi cả, tất cả mọi thứ đều do Bạch Nhược Y giở trò.”
“Đến tận bây giờ cô còn dám nói là do Bạch Nhược Y giở trò sao?” Chu Du nắm cổ áo Hạ Tiêu Tiêu, đôi mắt đen bóng hiện lên tia sáng tàn nhẫn: “Người khiến chị tôi thân bại danh liệt là cô!”
“Tôi...” Hạ Tiêu Tiêu nhìn thấy Chu Du nổi nóng, nghĩ cô đã biết hết mọi chuyện, nên cô ta không nhịn được run rẩy nhìn mấy tên đàn ông kia, hoảng sợ vô cùng hỏi: “Chu Dụ, cô... Cô muốn làm gì? Cô kêu bọn họ tới đây làm gì?”
“Không phải tôi đã nói mọi việc đều có nhân quả sao. Dù sao đối với cô mà nói, thứ được gọi là trinh tiết này có cũng được mà không có cũng chẳng sao. Tôi chỉ là để bọn họ hầu hạ cô thôi, cho cô nếm thử cảm giác bị người cưỡng hiếp là thế nào!” Chu Dụ lui về phía sau, giơ tay ra hiệu cho mấy người đàn ông kia tiến lên: “Tùy ý tra tấn cô ta, khiến cô ta sống không bằng chết là tốt nhất.”
Hạ Tiêu Tiêu lại lui về phía sau, tuy rằng cô ta đã ngủ cùng vô số người, nhưng vẫn chưa từng bị người ta cưỡng hiếp thô bạo.
Trong khoảnh khắc này, cô ta đột nhiên cảm thấy tuyệt vọng. Đây là trong núi, cách rất xa đường phố, ngoại trừ vô số cây cối, không hề có vật gì khác. Cô ta xoay người muốn chạy, một người đàn ông trong số đó ôm eo cô ta, trực tiếp đè cô ta lên mặt đất. Mấy người đàn ông kia cũng không đợi Chu Dụ mở miệng, đã trực tiếp cởi quần áo Hạ Tiêu Tiêu ra. “Đừng! Dừng tay!” Hạ Tiêu Tiêu phát ra tiếng gào thét đầy hoảng sợ, hù dọa vô số chim chóc trong núi: “Chu Du, cô kêu bọn họ dùng tay đi!” Chu Dự tao nhã không hề dao động, xoay người tiến vào xe, “Rầm” một tiếng đóng cửa xe lại, chiếc xe mở động cơ tiếp tục chạy về phía trước.