*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. Ông ta quay đầu nhìn chăm chú vào Sở Vũ Triết, gương mặt kia cũng không biết giống ai mà lớn lên trông rất điển trai. So với những minh tinh trẻ nổi tiếng hiện nay, chỉ có hơn chứ không hề kém. “Với thủ đoạn và dung mạo của con, theo đuổi một cô gái còn không được nữa sao?” Sở lão gia rất tự tin vào con trai mình: “Hơn nữa Bạch thị đã xuống dốc, Sở gia chúng ta nói sao đi nữa cũng là một gia tộc lâu đời, chỉ cần cô ấy không ngốc sẽ tiếp nhận con thôi.” Lông mày Sở Vũ Triết nhíu lại, nhìn không hề hợp với độ tuổi anh ta chút nào: “Vấn đề là người2đang theo đuổi cô ấy còn có gia thể tốt hơn nhiều.”
“Hả?” Sở lão gia không để ý lắm đến những tin tức bát quái tại thành phố H, ngay cả ảnh của Bạch Nhược Y cũng chỉ mới thấy được mấy ngày trước từ trong tài liệu mà Sở Vũ Triết cầm trong tay: “Hiện tại ai theo đuổi con bé?” Một đứa con gái của gia tộc đã phá sản, là vợ trước Thẩm Đình Thâm, còn có ai sẽ theo đuổi cô ấy chứ? “Một người là con trai độc nhất của Cổ gia - Cố Thần Trạch, một người là con trai trưởng của Thẩm gia – Thẩm Đình Thâm, còn có thêm Thẩm Đình Vũ.” Sở Vũ Triết nói xong lại8thở dài một hơi, ai trong ba người bọn họ cũng khiến cho Sở Vũ Triết cảm thấy áp lực rất lớn. Dù sao Sở gia ở thành phố H này cũng không có nghề nghiệp chính nào, trong giới kinh doanh ở thành phố H cũng không có danh tiếng.
“Bạch Nhược Y này có bản lĩnh thật lớn.” Sở lão gia nhịn không được nhướng mày, không ngờ đối thủ cạnh tranh của con trai mình lại mạnh như vậy: “Xem ra muốn Bạch Nhược Y thành thật làm theo hôn ước, có chút khó khăn cho con rồi.”
“Ừm.” Sở Vũ Triết gật đầu, mấy bữa nay anh ta vẫn luôn đang nghĩ cách: “Nhưng mà nếu con không theo đuổi được cô ấy, không6thể khiến cô ấy cam tâm tình nguyện kết hôn với con, vậy chỉ còn cách dùng biện pháp khác thôi.”
“Biện pháp gì?” Sở lão gia đi về phía trước dò xét, rất hiếu kỳ về biện pháp của Sở Vũ Triết. Sở Vũ Triết đứng yên cụp mắt xuống, khiến tất cả người giúp việc đứng đó đều không dám mở miệng nói chuyện.
Sở lão gia hiểu ý, chỉnh lại áo khoác trên người: “Vậy được, thỉnh thoảng nhớ về nhà trò chuyện với ba, không còn việc gì nữa thì ba về trước đây.”
“Không tiễn.” Sở Vũ Triết đứng dậy, nhìn ba mình đi xa.
Mãi đến khi không còn thấy bóng dáng Sở lão gia ở biệt thự nữa, Sở Vũ Triết mới nhất3tay cho tất cả người giúp việc lui ra.
Lão quản gia vừa lúc đi từ trên lầu xuống, đứng cạnh Sở Vũ Triết: “Đã đến giờ ăn cơm trưa, cậu với cô Kiều xuống dưới lầu ăn hay kêu người mang lên phòng.”
“Đưa lên phòng cho tôi đi.” Sở Vũ Triết nhẹ giọng nói, sau đó xoay người nhìn về hướng hành lang.
Anh ta biết Kiều Ngữ Yên đang nghiêng người, lắng nghe động tĩnh dưới đây. Chờ đến lúc anh ta đi lên lầu, liếc mắt đã nhìn thấy Kiều Ngữ Yên ngồi xổm trên mặt đất, cười thản nhiên nhìn anh ta.
Đôi mắt Kiều Ngữ Yên vừa to lại sáng, lúc cười lên trông giống như được bao phủ bởi một tầng hơi nước,5mặc dù không thể khiến người khác yêu thương ngay, nhưng lại khiến người ta bị thu hút. Ánh mắt dịu dàng như ánh nắng mặt trời ấy nhìn hàng lông mày hơi nhíu lại của Sở Vũ Triết. Sở Vũ Triết bước lên ôm lấy người Kiều Ngữ Yên, cơ thể cô rất yếu ớt, đứng một chút liền không chịu nổi, phải ngồi xuống. Anh ta dễ dàng ôm Kiều Ngữ Yên vào lòng, rõ ràng dáng người có giống anh ta cao hơn 1.7 mét, nhưng trọng lượng lại nhẹ như một đứa trẻ. Sở Vũ Triết nhìn Kiều Ngữ Yên, giọng nói hơi mang theo chút trách cứ: “Sàn nhà lạnh như vậy, em ngồi trên mặt đất làm gì? Cảm lạnh phải làm sao bây giờ?” “Em chỉ là muốn nghe những lời anh nói với ba anh mà thôi.” Mái tóc đen, dài như thác nước của Kiều Ngữ Yên thuận theo cánh tay của Sở Vũ Triết rủ xuống, bóng mượt.
“Nghe chuyện này để làm gì, nghe xong trong lòng lại không dễ chịu.” Sở Vũ Triết nhẹ nhàng đặt cô lên giường, kéo chăn đắp lên người cô.” Không phải anh đã nói với em rồi sao, lúc anh không có ở đây thì đừng gặp ba anh một mình?”
“Em không phải cố ý đâu, em chỉ muốn đến phòng bếp lấy một ly nước ép, đúng lúc lên lầu lại gặp ba anh.” Kiều Ngữ Yên nhếch đôi môi phấn hồng, vẻ mặt oan ức đáp: “Lúc gặp ba anh, em bị dọa chết khiếp rồi?
Sở Vũ Triết nghe vậy liền không đành lòng, giơ tay vén mái tóc dài của cô ra sau đầu, nhẹ nhàng hôn lên trán cô: “Đừng sợ, sau này dù chúng ta có kết hôn, cũng sẽ không ở chung với ông ấy đâu.” “Kết hôn?” Kiều Ngữ Yên đẩy Sở Vũ Triết ra, tức giận đến nỗi quay đầu sang hướng khác: “Không phải anh nói muốn kết hôn với Bạch Nhược Y sao?” Đáy mắt Sở Vũ Triết lóe lên tia áy náy, anh ta lập tức giơ tay nắm bàn tay nhỏ bé của Kiều Ngữ Yên trong lòng bàn tay: “Em đừng như vậy mà, lúc trước không phải anh không chịu nói với em, anh chỉ vì muốn lấy một vài thứ đồ, mới muốn giả kết hôn với cô ấy. Sau khi lấy được đồ rồi, anh vẫn sẽ kết hôn với em!” “Hừ!” Kiều Ngữ Yên rút tay về, giống như đứa trẻ giận dỗi phồng má. Đôi mắt Sở Vũ Triết tối sầm lại, nhìn bàn tay trống trơn mà cảm thấy phiền muộn: “Nếu như đến lúc đó em để ý, anh là người đã kết hôn hai lần...”
Kiều Ngữ Yên nghe nói như thế, lập tức xoay người giơ tay che miệng anh ta: “Em không ngại.”
Sau đó cô cười: “Em đùa với anh thôi, em đương nhiên biết rõ anh kết hôn với Bạch Nhược Y không phải vì thật lòng muốn như vậy, bởi vì tâm của anh đều đặt trên người em hết rồi.” Nhìn thấy đến tận thời điểm này mà Kiều Ngữ Yên còn muốn tự an ủi chính mình, để anh ta an tâm, Sở Vũ Triết cảm thấy hận sự bất lực của mình, không ngờ muốn đứng vững ở thành phố H này, anh ta còn phải nhờ đến sự giúp đỡ của Bạch Nhược Y. Nhưng mà chỉ cần anh ta thành công, anh ta nhất định sẽ cho Kiều Ngữ Yên mọi thứ tốt nhất trên đời này, sẽ không để cô chịu chút tủi thân nào.
Sở Vũ Triết nhìn chằm chằm vào gương mặt thanh tú của Kiều Ngữ Yên, trong lòng thầm hạ quyết tâm, anh ta nhất định sẽ đối xử thật tốt với cô.
“Thật sự xin lỗi.” Sở Vũ Triết nắm lấy cánh tay Kiều Ngữ Yên, để lên môi hôn một cái: “Lúc ở nước ngoài vẫn là em đợi anh, giờ đến lúc đã về nước vẫn khiến em phải đợi anh.”
Một cô gái có bao nhiêu năm xuân sắc để chờ bạn chứ, cô có bao nhiêu người ngưỡng mộ dung mạo của mình, thể mà lại vì anh ta mà độc thân, mà bôn ba.
Thậm chí anh ta còn không biết chính mình lúc nào mới có thể thực hiện lời hứa, cho cô một đám cưới thật huy hoàng. Kiều Ngữ Yên giơ tay kia ra, ôm lấy cơ thể Sở Vũ Triết, giọng nói êm dịu như gió: “Không sao đâu, em có thể đợi.” Phụ nữ là sinh vật sống cảm tính, cô hi sinh nhiều năm tuổi xuân như vậy để theo anh ta, tất cả niềm vui đều cho mình anh ta. Đợi thêm vài năm nữa, đối với Kiều Ngữ Yên mà nói cũng không có gì là lớn.