Thịnh Thế Hôn Nhân

Chương 267: Em trai



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Anh thầm nghĩ, không phải ở công ty xảy ra chuyện lớn gì chứ? “Sắp đến rồi, cụ thể là chuyện gì thì tôi cũng không biết rõ lắm, anh về nhà ông chủ sẽ nói cho anh biết.” Lý Lâm âm thầm đạp chân ga, chỉ muốn nhanh đưa Thẩm Đình Thâm về nhà.

Nhà ba mẹ Thẩm Đình Thâm giống như ngôi nhà vùng nông thôn, trong nhà bày biện bình thường, còn có một cái sân nhỏ. Mẹ Thẩm Đình Thâm thích ở trong cái sân nhỏ nhà mình trồng rau, hoa cỏ, bà chưa bao giờ hỏi đến chuyện công ty.

Đại khái nếu không phải tin tức báo chí đều đưa tin gia tộc Thẩm thị giàu có đến cỡ nào, thì có lẽ2bà cũng cho mình là một người bình thường. Lý Lâm ngừng xe trước cửa, cửa nhà chỉ được sơn toàn một màu trắng, cũng không khóa lại. Thẩm Đình Thâm xuống xe, lông mày anh vẫn luôn nhíu lại, anh đẩy cửa sân ra, liếc mắt nhìn cây cối trong vườn được chăm sóc kỹ càng, không có cảnh thừa, cũng không có lá rụng.

Phong cảnh trong sân không giống như cảnh sắc mùa thu, mà ngược lại giống như cảnh sắc mùa xuân. Thẩm Đình Thâm đi tới trước cửa nhà, cửa nhà đã được mở rộng, chú chó Lông Vàng thấy anh liền kêu lên, chạy tới gần anh. Thẩm Đình Thâm ngồi xổm xuống ôm Lông Vàng vào người, lông trên người nó8mượt mà, mềm mại, lại hết sức nhỏ.

“Đã lâu không gặp, A Hoàng.” Thẩm Đình Thâm cười vuốt đầu Lông Vàng, sau đó nhẹ buông nó ra. Nghe tiếng động, Thẩm phu nhân chạy từ trong nhà ra, trên tay còn cầm một cái bánh sủi cảo đang gói, có dính chút bột trắng ở trên: “A Hoàng, mày kêu cái gì, là ai đến nhà sao?”

Lúc bà nhìn thấy Thẩm Đình Thâm đang đứng trước cửa, đôi mắt liền sáng ngời, hai tay lau trên tạp dề, chạy mấy bước tới ôm Thẩm Đình Thâm: “Ai da, con đã lâu lắm rồi chưa trở về nhà đấy nhé.”

Thẩm Đình Thâm giơ tay nhẹ ôm Thẩm phu nhân, tay kia dịu dàng lau bột dính trên mặt6bà: “Bây giờ không phải đã có sủi cảo làm bán sẵn sao, mẹ cần gì phải nhồi bột làm chứ?”

“Không sao, sủi cảo chính mình làm sẽ ăn ngon hơn chút.” Thẩm phu nhân đã gần 50 tuổi, khóe mắt đều là nếp nhăn, lúc bà nói chuyện, bên cạnh khóe miệng cũng hiện lên một đường nếp nhăn.

Nhưng Thẩm Đình Thâm lại cảm thấy mặt của bà so với những người phụ nữ được chăm sóc khác lại gần gũi, tự nhiên hơn nhiều. Lúc này, Lý Lâm cầm hành lý của Thẩm Đình Thâm tiến đến, Thẩm phu nhân đi qua, muốn nhiệt tình nhận lấy hành lý trong tay Lý Lâm: “Hôm nay tôi đã cố ý gói rất nhiều sủi cảo đấy,3cậu cũng tới ăn chung đi rồi sau đó hãy về.” Lý Lâm cầm hành lý thụt lùi về phía sau, cười đáp Thẩm phu nhân: “Dì à, trong nhà con còn có vợ đang chờ con về ăn cơm, con không thể ăn chung với dì được rồi, con chỉ đem hành lý đưa tới phòng Thẩm Đình Thâm là về ngay ạ.”

“À, hóa ra là có người trong nhà đợi.” Thẩm phu nhân cười ha ha vỗ sau lưng Lý Lâm: “Lấy vợ thật tốt, đúng không? Có người chờ về nhà ăn cơm, cảm giác rất tuyệt đúng không nào?” Lý Lâm cười không nói, bước nhanh đem hành lý của Thẩm Đình Thâm lên lầu.

Thẩm Đình Thâm nhìn về phòng ngủ của ba5mẹ, xem có ba mình ở đó không. Thẩm phu nhân đi tới nắm tay Thẩm Đình Thâm, kéo anh đến phòng bếp: “Con nhìn Lý Lâm kìa, bây giờ kết hôn rồi thật tốt, mỗi ngày đều có người chờ về nhà ăn cơm. Con xem lại con đi, một người ở bên ngoài, bình thường cũng không biết về nhà ăn cơm, nếu sớm kết hôn, mẹ cũng không cần phải lo lắng cho con mỗi ngày ăn, mặc, ở, đi lại thế nào rồi!”

Thẩm phu nhân oán hận, vừa càu nhàu Thẩm Đình Thâm, vừa nhét vào tay anh một gói sủi cảo, muốn anh gói cùng bà ấy. Thẩm Đình Thâm nhận lấy, thuận theo gói sủi cảo lại, trước kia ở nhà thường xuyên giúp mẹ gói sủi cảo, nên giờ anh cũng đã thuần thục rồi. “Mẹ, mẹ có biết gần đây ba đang nghĩ cái gì hay không? Kếu con trở về làm cái gì?” Thẩm Đình Thâm vừa bình tĩnh gói sủi cảo, vừa và như vô tình hỏi mẹ mình. “Hình như hạng mục công ty vừa xảy ra một vấn đề lớn, mấy bữa nay không phải ông ấy đi đến công ty con sao?” Thẩm phu nhân không hiểu nhiều lắm, chỉ là thấy mấy bữa nay Thẩm Thanh Du có vẻ rất phiền não: “Con còn chưa về công ty xem sao?”

“Vẫn chưa, mới xuống máy bay đã bị Lý Lâm đưa về đây rồi.”

“Ừm, có chuyện gì cả nhà chúng ta ăn bữa cơm chung rồi hãy bàn sau.” Thẩm phu nhân nhìn sủi cảo đã gói sẵn, nghĩ cũng đủ rồi: “Được rồi, mẹ đi hấp sủi cảo đã, con lấy túi đi, đợi lát về thì mang cho em con một ít.”

“Mẹ!” Động tác trên tay Thẩm Đình Thâm dừng lại, lông mày nhíu lại: “Mẹ nói gì vậy? Con có em trai khi nào?”

“Ai da, em trai con không phải là Đình Vũ sao?” Thẩm phu nhân trách cứ nhìn thoáng qua Thẩm Đình Thâm: “Đã lớn như vậy rồi, dù có thế nào đi nữa, nó cũng là em trai con. Về sau công ty Thẩm gia lớn như vậy, một mình con sao quản hết nổi? Còn không phải phải nhờ nó giúp sao?” “Mẹ! Mẹ đừng nói bậy, cậu ta không làm nên trò trống gì, chỉ cần cậu ta ít gây thêm rắc rối cho con là được rồi, con còn có thể trông đợi được gì từ cậu ta chứ?” Thẩm Đình Thâm không chịu nổi việc Thẩm phu nhân nhắc đến Thẩm Đình Vũ.

Rõ ràng trong nhà này, người nên ghét Thẩm Đình Vũ nhất, phải chính là mẹ mới đúng. Dù sao cậu ta cũng là con riêng mà Thẩm Thanh Du có hồi còn trẻ chơi bời bên ngoài, sự hiện hữu của cậu ta đối với mẹ là một sự sỉ nhục. Nhưng khi bắt đầu, mẹ biết rõ Thẩm Đình Vũ tồn tại, lại nghe thấy mẹ Thẩm Đình Vũ đã mất, liền tìm cách muốn đưa Thẩm Đình Vũ về nhà, cùng chung sống, coi như con ruột mà nuôi dưỡng.

Bà nói, dù sao đi nữa, cậu ta cũng là con trai ruột của ba, là em trai của anh!

Mẹ rộng lượng như thế, khiển Thẩm Đình Thâm càng đau lòng hơn.

Vì vậy cho tới nay, đều là anh sống chết gì cũng không chịu cho ba mẹ đưa Thẩm Đình Vũ về nhà, chỉ có những ngày lễ, mới để Thẩm Đình Vũ về nhà cùng đón Tết. Nhưng cái tính tình lăng nhăng kia của Thẩm Đình Vũ, cũng khiến cho Thẩm Đình Thâm cảm thấy phiền chán sâu sắc.

“Cậu ta còn nhỏ, lúc trước con không cho mẹ đưa nó về, nếu không con và ba con có thể dạy nó, nói không chừng bây giờ nó cũng có thể giỏi giang giống con rồi.” Thẩm phu nhân thở dài, bỏ sủi cảo vào nồi. Thẩm Đình Thâm thật sự rất nghi ngờ, vì sao mẹ anh từ trước tới giờ chưa từng hận cậu ta: “Cậu ta rõ ràng là đứa con hoang mà cha con lưu lại bên ngoài, mẹ lại nhớ kỹ cậu ta như thế? Chẳng lẽ mẹ không hận cậu ta sao?” “Hận cái gì? Cũng đâu phải sai lầm của nó, nó có gì sai đâu, cũng chỉ là đứa nhỏ“.

Với lại, nó lớn lên cũng khá giống con, không biết còn tưởng là hai đứa cùng mẹ sinh ra đấy.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.