Thẩm Thanh Du lên xe, bảo Lý Lâm lái xe đưa ông ta về nhà.
Lý Lâm nhìn về hướng nhà hàng quan sát theo bản năng, anh ta có hơi lo lắng về tình trạng của Bạch Nhược Y: “Vậy còn cố Bạch Nhược Y đầu ạ?” “Còn đang sợ không bỏ được hay sao?” Thẩm2Thanh Du như cười như không nhìn Lý Lâm, ánh mắt sắc như dao. Lý Lâm không dám hỏi nhiều, khởi động xe rời khỏi nơi này. Bạch Nhược Y đứng trong nhà hàng hơn chục phút, quản lý nhà hàng cũng đã chú ý tới cổ. Quản lý nhà hàng bước tới, nhẹ nhàng hỏi:8“Thưa cô, xin hỏi cô có chuyện gì không?” Bạch Nhược Y nghiêng đầu nhìn sang chỗ khác, đôi mắt vô định nhìn quản lý rồi lắc đầu: “Không có chuyện gì.” “Vậy nếu không có chuyện gì thì phiền cô tìm chỗ để ngồi, hoặc nếu muốn về tôi sẽ gọi xe giúp cho cô.”9Người quản lý nói xong, ra hiệu xin mời: “Bởi vì cô đứng đây quá lâu, phục vụ của chúng tôi đưa thức ăn thực sự hơi bất tiện, cô xem...” “Tôi biết rồi.” Bạch Nhược Y cúi đầu quay người lại, xốc lại túi trên vai. Gió ở bên ngoài càng lúc càng lớn, ngẩng2đầu nhìn lên, thành phố H về đêm vẫn luôn xa hoa như vậy. Những ánh đèn neon nhấp nháy giống như ánh sáng của dải ngân hà, hiện ra một cách lạnh lùng không hề có chút hơi ấm nào. Một tòa cao ốc chọc trời giống như cột trụ to lớn đứng sừng sững2ngay tại chỗ. Bạch Nhược Y lại cảm thấy hơi lạnh từ mọi phía xung quanh thổi tới khiến dâu của cô cảm thấy đau nhức. Cô bước tới ven đường, vẫy một chiếc taxi rồi đi về nhà. Bạch Nhược Y mở cửa ra, căn phòng trống không, không có bất kỳ một tiếng động nào.
Thẩm Đình Thâm còn nói muốn chung sống với mình một thời gian cơ mà, chẳng nhẽ lại bị bắt vì Hạ Tiểu Tiểu sao? Anh ấy không quan tâm tới mình nữa sao?
Bạch Nhược Y cười một cách thảm hại, cả người mềm nhũn đổ sụp xuống ghế sofa. Cô lấy điện thoại ra gọi cho Trần Duệ, người ở đầu dây bên kia nhanh chóng bắt máy. Bạch Nhược Y còn chưa nói gì, đã nghe thấy giọng của Trần Duệ vang lên: “Bà cô của tôi ơi, sao lại gọi điện cho tôi thế?”
“Tôi muốn nhờ anh...” Bạch Nhược Y muốn nhờ cậu ta tìm Thẩm Đình Thâm hộ, dù gì thì Trần Duệ cũng là thám tử.
Nhưng Bạch Nhược Y chưa nói hết câu, Trần Duệ đã vội vã cắt ngang: “Không phải, chuyện mà Bạch Nhược Y cô nhờ chắc chắn là tôi sẽ giúp, nhưng hiện nay văn phòng của tôi sắp nổ tung rồi, thực sự không có thời gian. Thể này đi, hãy gửi tin nhắn việc của cô cho tôi, tôi có thời gian sẽ làm giúp cô.”
Nói xong Trần Duệ tắt máy, xem ra thực sự là cậu ta bận quá mức.
Bạch Nhược Y sững sờ nhìn chiếc điện thoại trong tay, thấy rõ cuộc trò chuyện đã kết thúc.
Nước mắt cô đột nhiên cứ thế tuôn trào, những giọt nước mắt rơi trên màn hình điện thoại làm nhòe hết cả.
Cô thật sự không biết phải làm thế nào bây giờ. Cô không có bạn, những chuyện đã xảy ra trong quá khứ toàn nhờ Thẩm Đình Thâm chủ động ra tay giúp đỡ.
Bạch Nhược Y chưa từng nghĩ tới lúc Thẩm Đình Thâm xảy ra chuyện, bản thân mình có thể giúp đỡ anh chuyện gì hay không.
Cuối cùng cô đã nhận ra bản thân mình là một người ích kỷ tới mức nào. Bản tính của cô chỉ là một người phụ nữ vô cùng ích kỷ, nếu không phải vì vậy thì sao cổ có thể để một mình Thẩm Đình Thâm bị rơi xuống bẫy cả đêm được chứ?
Nếu không phải vì vậy, sao cô lại có thể vừa thản nhiên tiếp nhận sự chăm sóc của Thẩm Đình Thâm mà lại vừa từ chối anh, hết lần này tới lần khác làm tổn thương anh chứ? Thực ra không thể coi là ích kỷ, chỉ có thể nói rằng cô đã che giấu lòng mình quá kỹ, không muốn người khác biết mình tốt với người khác, đặc biệt là đối với Thẩm Đình Thâm. Bởi vì Thẩm Đình Thâm trước kia vô tình nên mới khiến cô khóa chặt lòng mình tới vậy. Nhưng lúc này Bạch Nhược Y lại khóc không thành tiếng, cô vẫn luôn tự trách chính mình. Khóc lóc một hồi lâu, mấy ngày hôm nay cô cũng chưa được ăn bữa cơm nào ra hồn, Vết thương cũ và bệnh dạ dày vài ngày qua cùng nhau ập tới, gương mặt cô đau đớn tới mức nhăn nhó, hai bàn tay siết chặt điện thoại di động. Cơn đau càng ngày càng rõ rệt, Bạch Nhược Y đành phải đứng dậy uống thuốc giảm đau mới có thể miễn cưỡng giảm được sự đau đớn trên cơ thể. Cô lại cầm điện thoại lên, gọi điện thoại cho Chu Dụ.
Chu Dụ không nghe máy, không biết đang làm gì. Cô đành phải gọi cho Cố Thần Trạch. Cố Thần Trạch đang ngồi cùng Thẩm Đình Thâm xem bóng đá, anh ta liếc mắt nhìn chiếc điện thoại di động trên bàn, nhìn thấy Bạch Nhược Y đang gọi điện tới.
Anh ta bỗng nhìn sang Thẩm Đình Thâm, Thẩm Đình Thâm cũng đang nhìn chiếc điện thoại trên bàn đó. “Nghe không?” Cố Thần Trạch nhìn chiếc điện thoại đang đổ chuông và hỏi anh. Thẩm Đình Thâm nhún vai ra vẻ không có gì để nói, ánh mắt chuyển từ điện thoại sang nhìn tivi: “Nghe di, chưa biết chừng lại là chuyện của công ty.” Theo lời của Thẩm Đình Thâm, Cố Thần Trạch ấn nút mở khóa để nghe, còn cố tình mở loa ngoài. “Nhược YG, đã muộn thế rồi sao còn gọi điện cho anh làm gì thế?” Cố Thần Trạch có người lại, nói to với điện thoại di động trên bàn.
Bạch Nhược Y nói bằng giọng khàn khàn trong điện thoại: “Cố Thần Trạch, anh có thể tìm giúp em xem Thẩm Đình Thâm đang ở đâu không?”
Thẩm Đình Thâm nín thở, giọng của Bạch Nhược Y nghiêm trọng như vậy, rõ ràng là vừa khóc xong. Anh không hề nghĩ ngợi gì mà tắt tivi đi, nhìn chằm chằm vào chiếc điện thoại di động, đồng thời không dám lên tiếng, nói bằng khẩu hình miệng với Cố Thần Trạch: “Hỏi cô ấy sao lại khóc?” “Không phải, Nhược Y, em làm sao vậy? Vừa khóc sao? Không phải là nhờ Thẩm Đình Thâm quá chứ?” Cố Thần Trạch vừa hỏi vừa chú ý tới sắc mặt của Thẩm Đình Thâm. Anh ta thầm nghĩ, tính cách của Bạch Nhược Y lạnh lùng như vậy sao có thể vì nhớ người ta mà khóc được chứ? Thật không thể tin nổi. Đầu dây bên kia lại vang lên những âm thanh loạt xoạt, hình như là tiếng lấy giấy ăn. “Không... chỉ là mấy hôm nay em không ăn được Cơm, vừa đau dạ dày vừa khó chịu nên mới không kiềm được mà khóc thôi.” Lúc này giọng Bạch Nhược Y đã cố gắng lấy lại vẻ bình tĩnh.
Đau dạ dày! Thẩm Đình Thâm khẽ cau mày, đôi mắt ngập tràn sự lo lắng. “Ái chà, vết thương trên người em còn chưa khỏi hẳn, sao lại không cố gắng ăn cơm! Đừng tạo áp lực cho bản thân thể này đi, ngày mai em không cần phải đi làm đâu, ở nhà nghỉ ngơi cho khỏe, được chứ?” Cố Thần Trạch cũng rất lo lắng cho tình trạng sức khỏe của Bạch Nhược Y, hận không thể đến đó khám cho cô ngay. “Không cần đầu, ngày mai em sẽ ăn cơm. Em gọi điện thoại cho anh chỉ muốn nhờ anh tìm Thẩm Đình Thâm giúp em.” Bạch Nhược Y càng nói càng nhẹ nhàng, giống như thể là đưa điện thoại ra thật xa, không muốn Cố Thần Trạch biết sự thay đổi tâm trạng của mình. “Tim Thẩm Đình Thâm làm gì, chắc cậu ta đang bận ở công ty thôi, vài ngày nữa sẽ tới tìm em. Đừng lo lắng, đừng lo lắng.” Cố Thần Trạch vừa dịu dàng nói chuyện qua điện thoại, vừa nhìn Thẩm Đình Thâm một cách hung dữ. “Không có!” Giọng nói của Bạch Nhược Y đột nhiên to hơn, nghe như thể tâm trạng của cô sắp sụp đổ rồi: “Không có, anh ấy không có ở công ty, lúc tan làm em đã tới công ty anh ấy, anh ấy không có ở đó! Em còn nhìn thấy...” Suýt chút nữa cô đã nói ra chuyện nhìn thấy Thẩm Thanh Du, may mà Bạch Nhược Y biết kiềm chế nên đã giữ miệng. Chưa biết chừng, Thẩm Đình Thâm không muốn cho bạn bè biết anh ấy bị người trong gia đình đuổi đi, Bạch Nhược Y cũng không thể nói cho Cố Thần Trạch. Không ngờ rằng Thẩm Đình Thâm đã nói cho Cố Thần Trạch từ lâu rồi, người chưa biết chỉ có mỗi mình cô mà thôi.