“Em... chỉ muốn nhờ anh tìm Thẩm Đình Thâm...” Giọng nói của Bạch Nhược Y càng ngày càng nhỏ, từ trong điện thoại có thể cảm nhận được cơ thể yếu ớt của cô, hắn là cô đang run rẩy.
Lúc này đây, Cố Thần Trạch không thể từ chối Bạch Nhược Y được nữa, nếu không phải Thẩm Đình Thâm đang ngồi ngay bên cạnh anh ta, có lẽ anh ta cũng sẽ không chịu được mà nói thật cho Bạch Nhược Y biết. Anh2ta cầm điện thoại di động lên, nhẹ nhàng an ủi Bạch Nhược Y: “Được rồi, chắc chắn anh sẽ tìm giúp em.” “Vâng.” Bạch Nhược Y khẽ đáp, giọng nói có hơi khàn khàn: “Vậy em tắt máy đây.” “Được, em nghỉ ngơi đi, đừng suy nghĩ quá nhiều.” Cố Thần Trạch lại dịu dàng dặn dò. Bạch Nhược Y tắt điện thoại rồi, Cố Thần Trạch mới nghiêng đầu nhìn về phía Thẩm Đình Thâm, định khuyên anh hãy tới gặp Bạch Nhược8Y cho rồi. Nhưng khi anh ta ngẩng đầu lên thì không thấy Thẩm Đình Thâm ngồi cạnh mình đâu nữa, sau đó thì nghe thấy tiếng cửa đóng “rầm” một phát. Trong phòng không còn bóng dáng của Thẩm Đình Thâm, Cố Thần Trạch lại chú ý tới chỗ để chìa khóa trên bàn. Xem ra Thẩm Đình Thâm không thể ngồi yên được, muốn đi gặp Bạch Nhược Y, vội vàng tới mức không biết là phải lái xe. Cố Thần Trạch nhanh9chóng bước tới bên cạnh cửa sổ, nhìn xuống thấy bóng dáng của Thẩm Đình Thâm giống như một con chim đơn độc trong bóng tối. Đến khi bóng của anh biến mất ngay trước mặt, Cố Thần Trạch mới không chịu nổi mà thở dài: “Đúng là tình yêu khiến cho con người ta mù quáng, dù có là Thẩm Đình Thâm cũng không phải ngoại lệ.” Một trận gió lạnh ùa tới, Cố Thần Trạch không khỏi rùng mình, nghĩ tới hôm nay2đúng là ngày lập đông, nhiệt độ đang giảm mạnh. Anh ta giơ tay đóng cửa sổ, có người đi tắm nước nóng. Trong khoảnh khắc anh ta xoay người lại, mưa như pha lê màu lam nhạt rơi xuống tí tách, những giọt mưa rớt trên kính giống như những bông hoa nước vậy. Thẩm Đình Thâm vừa đi được vài phút thì phát hiện đang có mưa. Anh giơ tay ra sau, giọt nước mưa rơi xuống tay anh, lạnh buốt khiến đầu2óc anh tỉnh táo lại. Trước đó trong điện thoại, anh nghe thấy giọng nói của Bạch Nhược Y yếu ớt như thế, đầu óc nóng lên nên muốn tới gặp cô. Nhưng bây giờ, anh không thể không suy nghĩ bản thân mình đến chỗ Bạch Nhược Y thì sẽ nói gì với cô. Nói từng chuyện một sao? Hay là nói dối qua loa giấu cô? Vậy sau này khi cô phát hiện ra thì sao đây?
Khó tránh khỏi việc anh phải giải thích nhiều hơn nữa.
Mưa mùa đông không dai dẳng. Chỉ một lát sau, mưa càng lúc càng lớn, người đi trên đường bắt đầu tìm chỗ trú chân tránh mưa. Dòng người rộn ràng trên lối đi bộ lúc nãy đã không còn, chỉ có vài người đang che ô đi lại trên đường, bước những bước vội vã.
Thẩm Đình Thâm cũng không thể để ý nhiều như vậy, anh quay đầu nhìn taxi trên đường, lúc này mới nghĩ ra cần gọi một chiếc taxi,
Anh đi tới ven đường để đón xe.
Nước mưa khiến tóc anh ướt đẫm, những giọt nước mưa lạnh buốt chảy xuống từ trên trần anh, lan xuống bộ mặt tuấn tú của anh, thấm vào trong chiếc áo sơ mi anh, sự lạnh lẽo cũng theo đó mà xâm nhập vào.
Bình thường nếu như ở nhà hoặc ở phòng làm việc, Thẩm Đình Thâm mặc như vậy không bao giờ thấy lạnh..
Nhưng giờ đây, cơ thể bị ướt sũng bởi nước mưa khiến toàn thân anh lạnh buốt tới tận xương tủy.
Vậy mà cứ vào những lúc thế này, xe cộ trên đường đang lao đi, ánh đèn chớp lóe càng lúc càng nhanh, giống như là bị người khác bắt mất xe vậy. Quả thực trong ngày mưa đã khó bắt xe rồi, huống hồ lại là mưa trong đêm. “Đáng chết thật!” Thẩm Đình Thâm đã đứng ở ven đường mấy phút đồng hồ, nhưng không thể bắt được chiếc xe nào. Những chiếc xe đi qua đường thi thoảng có bắn nước lên làm ống quần của Thẩm Đình Thâm toàn bùn đất, khiến dáng vẻ của anh bây giờ vô cùng chật vật, đầu tóc rũ rượi. Đôi mắt Thẩm Đình Thâm toát ra sự lạnh lùng, anh đứng vững ở ven đường, thầm nghĩ dù thế nào cũng phải bắt được một chiếc taxi, dù taxi đã ngồi đủ người anh cũng phải bắt cho bằng được. Anh thấy một chiếc xe taxi đi tới, nheo mắt lại, nhìn thấy biển hiệu trên xe lóe sáng màu lục. Không có người! Xe trống! Trong lòng Thẩm Đình Thâm vô cùng vui vẻ, anh lập tức giơ tay bắt taxi, gần như nửa người vươn ra phía đường, tư thế như thể không bắt được chiếc này thì không được vậy.
Chiếc xe màu trắng nháy đèn, bị nước mưa hắt vào, trắng tới huyền ảo.
Xe dừng trước mặt Thẩm Đình Thâm, Thẩm Đình Thâm mở cửa ra, khom người chui vào.
Tài xế nhìn thấy cả người Thẩm Đình Thâm ướt sũng, trên mặt ông ta lộ rõ sự chê bai, khẽ kêu lên một tiếng “xùy”; thẩm nghĩ đón trúng người khách như anh, chỉ e không thể đón thêm ai khác, nhưng khi nhìn thấy Thẩm Đình Thâm vô cùng nghiêm nghị thì ông ta không dám mở mồm bảo anh xuống xe. Thẩm Đình Thâm vừa thắt dây an toàn vừa nói, không thèm ngẩng đầu lên: “Lái đi, đến tiểu khu nổi tiếng nhất ở phố Đông.”
“Ờ... ờ..” Tài xế khởi động xe một cách miễn cưỡng, nhanh chóng phóng đi trong màn mưa. Một lát sau, điện thoại trong túi Thẩm Đình Thâm rung lên, chiếc áo sơ mi ướt sũng khiến chiếc điện thoại như dán vào ngực anh mà rung. Thẩm Đình Thâm nhíu mày, mấy ngày hôm nay lâu lắm rồi anh không nhận điện thoại, chỉ lo rằng nếu Bạch Nhược Y gọi thì không biết có nên nhận hay không, nhưng anh lại mong chờ cô gọi tới. Trong lòng Thẩm Đình Thâm vô cùng thấp thỏm lo âu, anh lấy điện thoại ra, nhìn lại, hóa ra là Lý Lâm gọi. Anh ta gọi tới làm gì? Trong mắt của Thẩm Đình Thâm, năng lực làm việc của Lý Lâm vô cùng hoàn hảo, làm việc vừa thận trọng lại tỉ mỉ, khiến anh vô cùng yên tâm.
Nhưng về phương diện cá nhân, anh ta đi theo Thẩm Đình Thâm cũng không phải có quá nhiều tình cảm. Mà bây giờ Thẩm Đình Thâm đã không còn làm ở công ty nữa, anh ta gọi cho anh làm gì? “Lý Lâm?” Thẩm Đình Thâm nói trong điện thoại, tưởng là anh ta gọi nhầm.
Lý Lâm ở đầu dây bên kia đáp với giọng cứng nhắc: “Ừ”, rồi tiếp tục nói: “Hôm nay cô Bạch tới công ty tìm anh, tôi cảm thấy có việc phải nói với anh...” “Việc này tôi cũng biết rồi.” Thẩm Đình Thâm vội vàng cắt ngang lời anh ta, nghĩ thầm có lẽ Bạch Nhược Y đến công ty không thấy mình nên ban nãy mới vội vàng gọi điện cho Cố Thần Trạch. Lúc Thẩm Đình Thâm đang do dự định tắt máy thì loa điện thoại lại vang lên giọng nói của Lý Lâm: “Không, tôi muốn nói là cô Bạch đã gặp ông Thẩm rồi.” Thẩm Đình Thâm cảm thấy đầu mình muốn nổ tung ra, con mắt đen láy nhìn vào màn hình điện thoại: “Anh nói gì? Bạch Nhược Y đã gặp ông già ấy sao?” “Đúng, ông Thẩm còn đưa cô Bạch đi ăn cơm, tôi không biết ông ấy đã nói gì với cô Bạch, nhưng tôi nghĩ là anh có thể đoán được.” Lý Lầm nhớ lại những chuyện đã xảy ra, vẫn lo Bạch Nhược Y ở một mình với Thẩm Thanh Du sẽ phải chịu ấm ức gì đó. Sau khi về nhà, xét thấy mình đã theo Thẩm Đình Thâm nhiều năm như vậy, anh ta nghĩ mình cần phải nói với Thẩm Đình Thâm: “Còn nữa, công ty vẫn đang hoạt động rất tốt, anh yên tâm đi.”