*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. Tình huống như vậy đã liên tục tận mây ngày, điều đó khiến Bạch Nhược Y cũng vô cùng khó tả
Sáng sớm, đường phố dần trở nên huyên náo
Chuông cửa nhà Bạch Nhược Y vang lên, cô đang súc miệng rửa mặt, đi thẳng qua mở cửa
Khi phát hiện người đứng ngoài cửa là Lý Lâm, Bạch Nhược Y cười nhẹ với anh ta, “Thẩm Đình Thâm vẫn đang ngủ, tôi đi gọi anh ấy dậy nhé.” Cô đã sớm biết sẽ có một ngày Lý Lâm đến đón Thẩm Đình Thâm về công ty
Nhưng không biết lần này điều kiện để Thẩm Đình Thâm về đến công ty là gì
Trong tay Lý Lâm xách một túi tài liệu, khuôn mặt anh ta không có quá nhiều biểu cảm, anh ta gật đầu, đi vào ngồi trên sofa ở một2bên
Tiếng Thẩm Đình Thâm quệt dép lê đi đến gần càng lúc càng to, Lý Lâm ngẩng đầu nhìn sang, chỉ thấy Thẩm Đình Thâm ăn vận thoải mái, song trên mặt toát ra thứ cảm giác mệt mỏi rệu rã
Tựa như khi anh lập kế hoạch mấy ngày liên tiếp ở công ty vậy
Nhưng rõ ràng bây giờ anh không cần đi làm, hẳn là ngày nào cũng sống rất thảnh thơi mới đúng
Nhưng nguyên do trong đó, Lý Lâm cũng thầm hiểu trong lòng
Thẩm Đình Thâm ngồi trên sofa bên cạnh Lý Lâm, ánh mắt như vô ý liếc vào túi tài liệu bên cạnh Lý Lâm
“Ông già kia bảo anh đến tìm tôi hay là anh tự đến.” Giọng nói lười biếng của Thẩm Đình Thâm mang theo chút đau thương, ánh mắt thờ ơ quét qua8khuôn mặt Lý Lâm
Lý Lâm vẫn vuốt tóc ngược ra sau, mái tóc bóng mượt, bộ vest trên người vừa vặn và hợp dáng, khiến anh ta trông rất có tinh thần
Nhưng trong mắt anh ta tràn đầy vẻ bất lực và nóng vội
Lý Lâm ngước mắt nhìn Bạch Nhược Y đang đi qua, cười dè dặt với cô, “Thật ngại quá, cô Bạch, có thể để tôi và Tổng giám đốc nói chuyện riêng được không?” Thời gian Lý Lâm đi theo Thẩm Đình Thâm đã quá lâu, anh ta vẫn quen gọi Thẩm Đình Thâm là Tổng giám đốc.
Bạch Nhược Y cũng cười, lập tức biết ý lên tiếng nói, “A được thôi, tôi xuống mua đồ ăn sáng trước, Bình Thâm, anh muốn ăn gì, lát nữa em sẽ mang lên cho anh.” “Không cần đâu, anh9nghĩ lát nữa anh sẽ không còn khẩu vị.” Thẩm Đình Thâm nói vu vơ, đáy mắt có chút tối tăm
Bạch Nhược Y nhún vai, xách túi đi ra ngoài
Ra khỏi cửa, cô còn đang nghĩ đây là nhà của mình mà, tại sao mình phải ra ngoài chứ! Mà hai người đàn ông còn lại trong nhà, bầu không khí xung quanh lạnh đến cực điểm
“Tôi đã không còn là Tổng giám đốc của Thẩm thị nữa, anh cứ gọi tôi là Thẩm Đình Thâm thì hơn.” Thẩm Đình Thâm hơi nheo mắt lại, nhìn ánh nắng ngoài cửa sổ, nắng chiều lờ mờ lên mặt đất, không hề chói mắt
Lý Lâm cũng không nhiều lời, trực tiếp lấy tài liệu trong túi ra, “Ngày mai Steve sẽ đến, hai hôm trước thư ký của ông ta từng gặp2ba anh, hơn nữa anh ta nói Steve muốn đến để đích thân gặp anh, nếu anh không đích thân đi gặp ông ta, lần hợp tác này hẳn là sẽ không thành công.” Lý Lâm nói đến đây, mắt Thẩm Đình Thâm chợt sáng lên, ánh sáng sắc bén lại quay trở về trong đôi mắt anh, “Không phải hôm kia nên gặp Steve rồi sao?”
Thời gian đã hẹn chính là hai hôm trước, cho nên mấy hôm nay Thẩm Đình Thâm luôn nặng nề tâm sự, sợ Steve bất mãn với Thẩm thị
Khóe miệng Lý Lâm khẽ cong lên, cuối cùng cũng thầm thở phào, xem ra Thẩm Đình Thâm vẫn rất để tâm đến Steve, “Vâng, xem ra anh vẫn còn nhớ.”
Thẩm Đình Thâm khẽ cắn môi dưới, đây là toàn bộ tâm huyết mấy năm nay2của anh, sao lại không nhớ cho được?
“Người gặp mặt hôm kia là Thụy Từ, cũng chính là thư ký của Steve, sau đó anh ta nói những lời đó với chúng tôi
Nếu anh vẫn rất để tâm đến lần hợp tác với Steve này thì anh quay về công ty đi.” Lý Lâm vừa nói, vừa đặt tài liệu trong tay mình lên tay Thẩm Đình Thâm.
Thẩm Đình Thâm ủ mắt quét mắt vu vơ mấy cái, đầu mày đen thẫm sắc bén lại nhíu vào, “Cho nên ngày mai Steve mới đến?” “Vâng, ông ta nói muốn đến gặp anh.” Lý Lâm trông đầy sầu muộn
Thẩm Đình Thâm ngước mắt quan sát Lý Lâm từ trên xuống dưới, thấy anh ta cũng coi như trung thành tận tụy với nhà họ Thẩm, lo nghĩ nhọc lòng nhiều như thế, “Nhưng mà ông già kia không mở miệng bảo tôi quay về đúng không?”
Lý Lâm im lặng, cổ họng thắt lại, không hé ra một chữ nào
Thẩm Đình Thâm đặt tài liệu trong tay lên mặt bàn ở bên cạnh, ánh mắt lóe lên, “Nếu ông ấy không lên tiếng thì tôi trở về thế nào?” Lý Lâm nghe ra được Thẩm Đình Thâm vẫn rất muốn quay về Thẩm thị, dẫu sao nhà đầu tư lần này cũng quá quan trọng
“Nói đến cùng thì hai người là cha con, đều là vì tốt cho Thẩm thị, anh quay về nhận sai với ông chủ, tất cả đều dễ nói thôi.” Ánh mắt Lý Lâm cấp thiết nhìn Thẩm Đình Thâm, cha con nào có thù hằn gì qua được một đêm chứ
Bây giờ quan trọng nhất là tương lai của Thẩm thị có được không, Lý Lâm nhìn hai cha con này ầm ĩ tới ầm ĩ lui mà sắp phiền lòng hỏng luôn rồi
“Tôi nhận sai?” Thẩm Đình Thâm nhắm chặt mắt lại, nếu Thẩm Đình Thâm nhận sai thì tức là nói với Thẩm Thanh Du rằng mình bằng lòng rời xa Bạch Nhược Y và quay về Thẩm thị
Một bên là tương lai của Thẩm thị, một bên là Bạch Nhược Y mà khó khăn lắm anh mới ở bên một lần nữa.
Cuối cùng anh đã hiểu đạo lý được cái này mất cái kia, cơn buồn bã và bực dọc trào lên trong lòng khiến Thẩm Đình Thâm càng lúc càng bất an, anh lục một điếu thuốc từ trong túi áo ra, gấp gáp chấm thuốc.
Hít một hơi thật mạnh, mùi vị nicotin đăng đắng xâm nhập vào cơ thể anh, khơi dậy chút an ủi nhỏ nhặt không đáng kể
Trong làn khói thuốc phiêu lãng, Lý Lâm ngồi bên cạnh nhíu mày khuyến Thẩm Đình Thâm, “Anh cứ bàn bạc trước với cô Bạch, hai người tạm thời chia cách, đợi sau khi chuyện của Steve trôi qua, anh lại nói chuyện tử tế với ông chủ để ông ấy đồng ý cho hai người ở bên nhau.”
Lý Lâm biết bảo Thẩm Đình Thâm từ bỏ Bạch Nhược Y là chuyện không thể.
“Không được, nhất định không thể để Bạch Nhược Y biết chuyện này.” Thẩm Đình Thâm nói ngay lập tức, “Tôi hiểu Bạch Nhược Y, nếu để cô ấy biết chuyện về Steve, có nói gì thì cô ấy cũng nhất định bảo tôi về công ty
Còn tôi về công ty thì tức là phải chia tay cô ấy, tôi không muốn.”
Thẩm Đình Thâm không thể tưởng tượng lại một lần nữa mất đi người mình thương yêu nhất là cảm giác gì, anh cũng không muốn tưởng tượng
Tóm lại dù thế nào đi chăng nữa, anh đều sẽ không buông tay Bạch Nhược Y
“Nhưng Steve đến Trung Quốc là vì anh, anh thật sự vì Bạch Nhược Y mà mặc kệ tương lai của Thẩm thị ư?” Lý Lâm hơi suy sụp, anh ta không biết Thẩm Đình Thâm vẫn luôn lý trí như máy móc lại có lúc thế này
Trước đây anh vì Bạch Nhược Y mà tổn thất chút lợi ích của công ty thì cũng thôi đi, dẫu sao cũng không có trở ngại lớn gì với Thẩm thị.
Nhưng lần này thì khác, Steve quá quan trọng, không được phép có bất cứ sai sót nào.
Lý Lâm thấy Thẩm Đình Thâm không chút dao động, anh chỉ rít mạnh điếu thuốc lá, không nói một lời.