*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. Chưa đến một lát, điện thoại của ông ta vang lên
Thẩm Thanh Du lập tức nhận điện thoại: “Có phải Lý Lâm đi gặp Thẩm Đình Thâm rồi không?” Đầu dây bên kia truyền đến giọng nói trầm ổn: “Ừm, nhưng Lý Lâm chỉ kêu cậu chủ mau sớm trở về công ty thôi.” Đó là người mà Thẩm Thanh Du mời đến theo dõi Lý Lâm, chỉ vì muốn thông qua cậu ta để biết vài chuyện về Thẩm Đình Thâm mà thôi
“Vậy Thẩm Đình Thâm nói thế nào?” Giọng Thẩm Thanh Du bình tĩnh, nhưng vẫn hàm chứa sự vội vã
Dù sao người đầu tư lần này rất quan trọng, hơn nữa đối phương nói muốn tự mình gặp Thẩm Đình Thâm, điều này khiến Thẩm Thanh Du không thể ngồi yên được nữa
“Không chịu trở về.” Giọng nói từ đầu dây bên2kia vừa truyền tới, Thẩm Thanh Du đã trực tiếp cúp điện thoại, cả người bật dậy khỏi ghế
Ông ta đi đi lại lại trong phòng làm việc, thỉnh thoảng lại than thở, giống như bị tức nghẹn, lại không biết nên nói cái gì
Thẩm phu nhân mang kính lão, muốn không chú ý đến Thẩm Thanh Du cũng không được, bởi vì ông ta cố ý đi qua đi lại trước mặt bà
Thẩm phu nhân mỉm cười, nhìn Thẩm Thanh Du nói: “Nói đi, ông muốn nói cái gì?” Gương mặt Thẩm Thanh Du lộ ra vẻ mặt vui mừng như đứa trẻ rất ít gặp, ông ta ngồi xuống cạnh Thẩm phu nhân, nhíu mày bắt đầu trách móc Thẩm Đình Thâm: “Bà xem cái tên nhóc Đình Thâm kìa, vì một mình Bạch Nhược Y, mà ngay cả tiền để công ty8cũng mặc kệ
Bà xem tính tình nó thế này, vì một người phụ nữ làm như vậy, sau này còn có thể làm được việc lớn gì nữa chứ?” “Ông còn nói con, trước kia không phải ông cũng vì tôi mà cãi nhau với gia tộc minh à?” Thẩm phu nhân bỏ tờ tạp chí trong tay xuống, nhẹ nhàng vỗ lưng Thẩm Thanh Du: “Nhưng không phải cuối cùng ông cũng phát triển Thẩm thị lớn như vậy đó sao?” “Cái kia..
cái đó không giống nhau, bà khác với Bạch Nhược Y chứ.” Thẩm Thanh Du nghiêm túc nhìn Thẩm phu nhân, trong mắt không hề che giấu tình ý: “Bà là người phụ nữ đặc biệt nhất, vì bà tôi làm cái gì cũng đáng giá.”
Nhìn Thẩm Thanh Du nói chuyện biện hộ nghiêm túc như vậy, Thẩm phu nhân đưa tay9che miệng, nhỏ giọng cười: “Đó là đối với ông, còn đối với Thẩm Đình Thâm, không chừng Bạch Nhược Y cũng là người phụ nữ đặc biệt nhất trên thế giới này.”
Ánh mắt Thẩm Thanh Du khẽ đảo, trong lòng có chút dao động, đang nghĩ xem có nên thỏa hiệp kêu Thẩm Đình Thâm về trước rồi tỉnh tiếp hay không.
“Hơn nữa.” Trên mặt Thẩm phu nhân vẫn mang theo dáng vẻ yên bình dù đã trải qua bao năm tháng, khiến người ta có cảm giác thoải mái khó nói thành lời: “Cô bé Bạch Nhược Y ấy, trông cũng rất được.” Dù sao Bạch Nhược Y cũng đã từng gả vào Thẩm gia, tuy Thẩm phu nhân chỉ gặp Bạch Nhược Y có vài lần, nhưng có thể nhìn ra Bạch Nhược Y là một đứa trẻ tốt.
Hơn nữa bà cũng2xuất thân từ một gia đình bình thường, nên tất nhiên sẽ không để ý đến gia cảnh của Bạch Nhược Y.
“Nhưng Bạch Nhược Y là người đề xuất ly hôn với Đình Thâm, nếu cô ta đã ly hôn rồi, vì sao còn quay lại ở cùng với Đình Thâm chứ? Nếu sau này cô ta lại rời khỏi Đình Thâm của chúng ta, thì làm sao bây giờ?” Thực ra nói đến cùng, Thẩm Thanh Du cũng chỉ vì lo lắng cho Thẩm Đình Thâm mà thôi: “Bà đã quên lúc mà Đình Thâm ly hôn, nó mang dáng vẻ gì rồi sao?”
Động tác trong tay Thẩm phu nhân ngừng lại, bà nhớ đến lúc Thẩm Đình Thâm mới vừa ly hôn, ngày nào anh cũng tăng ca ở công ty.
Đến ngày lễ gọi anh về nhà anh cũng không chịu về, cả2người đều ngơ ngẩn như người mất hồn, tính khí cũng càng lúc càng khó chịu, động một chút là nghiêm mặt
“Ừm, đường do con chọn chỉ có nó mới tự đi được, ông lo lắng như vậy cũng không có tác dụng gì
Nếu nó đã thích Bạch Nhược Y như vậy, ông thuận theo con là được rồi, dù sau này Bạch Nhược Y có rời bỏ nó, cũng chỉ có nó chịu khổ thôi.” Thẩm phu nhân bất đắc dĩ nói, giữa hàng lông mày hiện lên vẻ ưu buồn.
Đứa trẻ Thẩm Đình Thâm này là đứa cố chấp.
Đúng lúc này, bên ngoài truyền đến tiếng cửa được mở ra
Thẩm phu nhân và Thẩm Thanh Du nhìn thoáng qua, đều cho rằng Thẩm Đình Thâm trở về, Thẩm phu nhân lập tức đi ra xem là ai.
Khi nhìn thấy người đến, nụ cười trên mặt bà càng rạng rỡ: “Đình Vũ, sao con lại trở về rồi?”
Thẩm Đình Vũ thường rất ít khi về nhà, thứ nhất là vì Thẩm Đình Thâm không thích cậu ta đến cái nhà này, thứ hai là khi cậu ta dần lớn, càng ít lui tới Thẩm gia
Thấy cậu ta trở về, Thẩm phu quân quả thật như nhìn thấy đứa con mất tích nhiều năm, tiến lên xoa đầu cậu ta, trong mắt đầy sự yêu thích: “Con xem con kia, lại cao hơn rồi.” Thẩm Đình Vũ cười, nếu trong Thẩm gia chọn ra một người cậu ta thích, vậy chắc chắn là người trước mặt rồi
Mặc dù cậu ta luôn sống bên ngoài, nhưng từ nhỏ đến lớn, mỗi lần họp phụ huynh, đều do Thẩm phu nhân tới tham dự
Thẩm Đình Vũ biết rõ Thẩm gia vốn có thể tùy tiện gọi một thư ký công ty đến tham gia, cũng có thể không cần đến dự làm gì Vì vậy trong lòng cậu ta hoặc nhiều hoặc ít đều có chút thiện cảm với Thẩm phu nhân, thậm chí trong mơ còn từng gọi bà là mẹ
Cậu ta đưa thuốc bổ cho bà: “Dì à, đây là con cố ý mua cho dì đó.”
“Con xem con kia, về nhà rồi mà còn mua đồ.” Thẩm phu nhân nhíu mày, nhỏ giọng trách cứ
Với giọng điệu và thái độ thế này, rõ ràng là đã coi Thẩm Đình Vũ như con ruột của mình.
Thẩm Đình Vũ cười nhẹ, trong mắt toát lên sự dịu dàng chưa từng có: “Con trở về tìm ba có chút việc, ba con đâu ạ?”
“Ở phòng phòng làm việc ấy.” Thẩm phu nhân chỉ tay lên lầu, sau đó cười hỏi: “Gần đây dì có gói ít sủi cảo, dì nấu cho ăn nhé?” “Không cần phiền vậy đâu ạ.” “Không phiền mà.” Thẩm phu nhân vui vẻ đi về hướng nhà bếp
Nụ cười trên gương mặt Thẩm Đình Vũ lập tức biến mất, cậu ta đi về phía phòng làm việc trên lầu
Thẩm Thanh Du ngồi trong phòng, thấy người đến là Thẩm Đình Vũ, ánh mắt ông ta nhanh chóng hiện lên sự kinh ngạc, lông mày khẽ nhíu lại: “Sao con lại trở về?” Thẩm Thanh Du cũng không chán ghét gì Thẩm Đình Vũ, nói cho cùng cũng là con của ông ta, hơn nữa từ nhỏ cậu ta đã mất mẹ
Khi còn bé, Thẩm Thanh Du yêu thương Thẩm Đình Thâm và Thẩm Đình Vũ như nhau, nếu từ nước ngoài về, ông ta đều mua quà cho hai đứa con.
Điểm khác biệt duy nhất chính là, Thẩm Đình Thâm ở nhà cùng Thẩm Thanh Du, còn Thẩm Đình Vũ luôn ở một mình bên ngoài, được nuôi lớn bởi bảo mẫu.
Mỗi lần nghĩ đến điểm này, Thẩm Thanh Du sẽ có chút áy náy
Nhưng sau khi hai đứa con trai lớn lên, Thẩm Thanh Du đối xử với hai đứa con trai càng lúc càng khác biệt.
Giống như hiện tại khi ông ta nhìn thấy Thẩm Đình Vũ thì sẽ không tự giác mà nhíu mày
Bởi vì trong mắt ông ta, đứa con lớn Thẩm Đình Thâm có năng lực làm việc xuất sắc, nhắc đến Thẩm Đình Thâm ông ta sẽ có cảm giác tự hào.
Mà đứa con trai nhỏ Thẩm Định Vũ, ngay từ đầu không phải ông ta không cung cấp điều kiện cho nó, thế mà nó lại không nên thân chút nào.
Mặc dù ông ta không trông cậy Thẩm Đình Vũ có thể giỏi hơn Thẩm Đình Thâm, nhưng cũng hy vọng cậu ta có thể dùng thực lực chính mình tạo dựng sự nghiệp
Nhưng Thẩm Đình Vũ thì ngày nào cũng lưu luyến đủ loại quán bar, quan hệ cha con giữa họ cũng càng lúc càng căng thẳng
Nhưng mà, dường như quan hệ giữa Thẩm Thanh Du với bất kỳ đứa con nào cũng không quá tốt đẹp.