Thịnh Thế Hôn Nhân

Chương 322: Em đi đ y



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Lý Lâm không nhận cuộc gọi.

Làn môi mỏng của anh khẽ nhếch lên

Hóa ra sau khi rời khỏi Thẩm thị, anh chẳng còn chỗ nào dùng được, ngay cả công ty nhà mình mà cũng không có cách để bước vào.

Anh nghiêng người phủi bụi trên vai, nở nụ cười cô đơn rồi đi về phía nhà Bạch Nhược Y

“Anh về rồi đây.” Thẩm Đình Thâm vừa vặn tường thay giày, vừa nói vọng vào nhà

Đèn phòng khách còn sáng, nhưng không có ai đáp lại anh

“Bạch Nhược Y? Em không ngủ trên ghế sofa đấy chứ?” Thẩm Đình Thâm xỏ dép lê, bước nhanh tới chỗ ghế sofa

Anh rất sợ cô ngồi đấy đợi mình rồi ngủ quên

Trời lạnh như vậy, nếu như ngủ trên sofa sẽ bị cảm

Anh bước hai ba bước tới gần ghế, nhưng ở đó không2có bóng dáng ai cả

Đúng lúc anh đang kinh ngạc, khóe mắt bỗng liếc thấy một tờ giấy trắng đặt trên bàn trà

Hàng lông mày đen nhánh, sắc bén của anh hơi nhăn lại, anh nhận ra cảm giác không ổn từ tận đáy lòng nên vươn tay cầm lấy tờ giấy trên bàn trà, nhân tiện ngồi xuống ghế sofa, cúi xuống đọc chữ trên giấy

Đây là lần đầu tiên anh nhìn kỹ nét chữ của Bạch Nhược Y, nó không giống nét chữ đẹp của phái nữ mà sảng khoái tự nhiên giống nam hơn

Chữ viết ngoáy một cách lưu loát, nhìn sơ qua tưởng như dùng bút lông viết

Trên mặt giấy chỉ có bốn dòng chữ, nhưng lại khiến Thẩm Đình Thâm xem xong, đáy lòng trở nên đau đớn mãnh liệt

“Thẩm Đình Thâm, em đi rồi, anh8đừng tới tìm em nữa

Cho dù anh tìm được em, chúng ta cũng không thể quay lại

Hôm nay em ra ngoài gặp Sở Vũ Triết, uống rượu, sau đó đã ngủ với anh ta

Xin lỗi anh, em đi đây.”

Đồng tử đen nhánh của Thẩm Đình Thâm rung động kịch liệt, giống như thấy chuyện gì đó rất đáng sợ

Mấy ngón tay anh vò nát tờ giấy, móng tay đâm thẳng vào lòng bàn tay

Trong đầu anh nảy ra một ý nghĩ, nhất định là Lý Lâm đã đẩy mình đi để nói gì đó với Bạch Nhược Y, Bạch Nhược Y mới rời khỏi

Thế nhưng, anh lại vô thức nhìn sang bàn trà, có mấy bức ảnh bị đè dưới chiếc điều khiển từ xa

Anh không hiểu lúc ấy trong đầu mình đang nghĩ gì, có thể anh biết nội dung9mấy bức ảnh ấy, nhưng cũng có khả năng là không biết

Dù thế nào đi nữa, anh vẫn cầm ảnh chụp lên xem

Ánh sáng u ám mập mờ khiến bức ảnh thoạt nhìn giống như trong phim, mặt khác có thể do góc mặt của đôi nam nữ chính trong ảnh quá xuất chúng

Thẩm Đình Thâm xem thật kỹ từng tấm một, cố gắng tìm ra chỗ không hợp tình không lý trong ảnh, trong lòng anh còn ôm một chút hy vọng

Nói không chừng mấy tấm này do Bạch Nhược Y cố tình photoshop cho mình xem thôi

Rốt cuộc chỉ có bốn bức ảnh, nói đến cùng chỉ cần nhìn thoáng qua thôi, nhưng Thẩm Đình Thâm đã nhìn chằm chằm tận mười phút

Trong phòng yên ắng đến mức dọa người, chỉ nghe thấy tiếng hít thở của Thẩm Đình2Thâm càng ngày càng lớn, mỗi lúc một nhanh

Tiếng hát dữ dội vang lên, xé tan màn đêm yên tĩnh: “Bạch! Nhược! Y!” Lý Lâm ngừng xe cách tiểu khu không xa, dường như anh ta nghe thấy tiếng hét của Thẩm Đình Thâm nên lo lắng mở cửa xe, muốn lên lầu xem thử tình hình

Trong thoáng chốc, Lý Lâm ngồi trong xe nhìn trước ngó sau, cuối cùng đã trông thấy Thẩm Đình Thâm mặc âu phục đang hùng hổ bước ra khỏi cổng chính của tiểu khu

Trong tay anh vẫn đang túm chặt mấy tờ gì đó, Lý Lâm lập tức xuống xe chạy tới trước mặt anh

“Thẩm Đình Thâm, anh theo tôi về công ty đi

Ngày mai Steve sẽ tới đây, anh đừng náo loạn nữa!” Lý Lâm vươn tay ra cản đường Thẩm Đình Thâm

Thẩm Đình2Thâm đột ngột mở to mắt, không biết có phải do đèn neon hay không mà đồng tử đen nhánh của anh bỗng lóe lên mấy vệt đỏ tươi

Ánh mắt anh càng lạnh lẽo sắc bén khiến cõi lòng Lý Lâm giật thót, anh ta bất giác lùi về phía sau một bước

“Giúp tôi tra xem mấy bức ảnh chụp trong quán bar kia là sao, tra hộ tôi xem đây có phải là sự thật không!” Giọng nói trầm thấp của Thẩm Đình Thâm giống như mây đen dày đặc trước cơn mưa to, bất cứ lúc nào cũng có thể bộc phát thành trận mưa xối xả như trút nước

Lý Lâm nhận lấy ảnh chụp rồi nhìn thoáng qua, cơ thể anh ta lập tức căng cứng.

Đây là cái gì?

Bạch Nhược Y ngủ với Sở Vũ Triết sao?

Nhưng bây giờ, trong lòng anh ta chỉ nghĩ tới chuyện ngày mai phải gặp Steve, hoàn toàn không để ý tới vụ của Bạch Nhược Y

Lý Lâm toàn tâm toàn ý khuyên nhủ Thẩm Đình Thâm ngày mai về công ty: “Nếu anh đồng ý ngày mai đến công ty với tôi, tôi sẽ giúp anh tra.”

“Không tra chứ gì?” Thẩm Đình Thâm cất tiếng cười lạnh rồi giật lại ảnh chụp từ tay Lý Lâm: “Không tra thì tôi đi tìm Sở Vũ Triết.”

Nói xong, anh lướt ngang qua Lý Lâm và đi sang phía bên kia.

“Anh đi đâu tìm hả?!” Lý Lâm theo sát phía sau, tỏ vẻ sốt ruột xen lẫn bất đắc dĩ: “Bây giờ Sở Vũ Triết ở đâu anh còn không biết, vậy anh tìm như thế nào?” Lý Lâm vừa tận tình khuyên nhủ vừa kéo tay Thẩm Đình Thâm, muốn bảo anh dừng lại.

Thẩm Đình Thâm ra sức rút tay về, quay lại nhìn chằm chằm Lý Lâm bằng vẻ hung thần ác sát

Anh biết Bạch Nhược Y rời khỏi mình, nhất định Lý Lâm có trách nhiệm trong chuyện đó

Thẩm Đình Thâm muốn mở miệng mắng anh ta mấy câu, nhưng khi nhìn mặt Lý Lâm, anh lại cảm thấy chuyện mấy bức ảnh có liên quan gì tới anh ta đâu? Cảm giác mệt mỏi sâu sắc tận đáy lòng hòa lẫn với nỗi căm giận ngút trời khiến mạch máu của Thẩm Đình Thâm trở nên cuồn cuộn không kiếm được, đến nước này con tim anh càng cảm thấy khó chịu buồn bã.

Thẩm Đình Thâm hất tay Lý Lâm ra, trợn mắt gầm lên: “Anh cút ngay cho tôi! Anh tưởng anh là ai, cho dù ngày mai Steve không hợp tác với Thẩm thị thì sao chứ, liên quan gì tới họ Lý nhà anh?! M* nó, anh đừng có mà”"hoàng thượng chưa gấp, thái giám đã vội"!“.

“Dù có tìm được Sở Vũ Triết thì anh làm gì được anh ta chứ?” Lý Lâm cũng gào thét với người như sư tử điển cuồng kia: “Anh đã không còn là Tổng giám đốc của Thẩm thị, cho dù bây giờ tìm được Sở Vũ Triết thì anh làm gì được anh ta hả?!”

Lý Lâm đã hơn ba mươi tuổi

Đi theo Thẩm Đình Thâm nhiều năm như vậy, anh ta chưa từng lớn tiếng nói câu nào trước mặt anh.

Bây giờ anh ta đột ngột hét lên với Thẩm Đình Thâm, khi thể này quả là dọa người.

Thẩm Đình Thâm bị tiếng gào thét của anh ta làm cho sững sờ, đồng tử đen nhánh của anh nhìn Lý Lâm, nói chẳng nên lời

“Anh tự nhìn mình đi!” Lý Lâm lại hét lên với Thẩm Đình Thâm, anh ta chứng kiến từ lúc Thẩm Đình Thâm tiếp xúc với công ty, từng bước tiếp nhận Thẩm thị

Tuy tuổi anh ta lớn hơn Thẩm Đình Thâm, nhưng trong lòng vô cùng kính sợ, đồng thời cảm thấy mình có thể trở thành cánh tay của Thẩm Đình Thâm quả là một vinh hạnh

Tất cả các nhà kinh doanh đều mong có được IQ cao như Thẩm Đình Thâm

Anh có cái nhìn đặc biệt về thị trường và sự nhạy bén trước xu thế, điều đó khiến anh như cá gặp nước khi lăn lộn trên thương trường.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.