*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. Xem như mọi việc được tiến hành thuận lợi, cõi lòng không yên Thẩm Thanh Du đã bình tĩnh hơn một chút
Steve ngừng lại, cúi đầu đọc tài liệu trên bàn, khóe miệng y luôn nở nụ cười
Một lát sau, ông ta bỏ tài liệu xuống
Thật ra thì trước đó, Thụy Từ từng nói sơ qua với ông ta về nội dung chi tiết
Vì thế, Steve chẳng phải đến tận nơi để khảo sát, ông ta chỉ đơn thuần muốn gặp người đã bày ra kế hoạch mà thôi
Bây giờ gặp được rồi, trò chuyện xong rồi, mọi thứ cũng không tệ
Hai tay ông ta đặt lên bàn, mười ngón tay khép lại
Ông ta hỏi vấn đề cuối cùng: “After that cooperation, how much benefit do you want to bring met?”2(*) Sau khi hợp tác rồi, anh muốn mang đến cho tôi bao nhiêu lợi ích? Câu hỏi này khiến Thẩm Đình Vũ lờ mờ
Ba bản ghi chép kia chưa viết sự phát triển kế tiếp, nụ cười trên mặt cậu ta dần dần trở nên trong veo, sự xấu hổ lướt qua nơi đáy mắt
Steve nhận thấy sắc mặt cậu ta thay đổi thì cười
Ngay sau đó ông ta quay đầu sang vỗ vai Thụy Từ rồi bĩu môi, giống như đang nói rằng: Chẳng biết tại sao Thẩm Đình Vũ nghe thấy câu hỏi này lại có vẻ mặt như vậy
Lông mày Thụy Từ càng nhíu chặt, anh ta thật lòng hy vọng lần hợp tác này có thể thành công nên mở miệng nói với Thẩm Đình Vũ:8“Trước đó các người từng nói về phương án này, các người đã mất hơn ba năm
Bởi vì các người có thành ý như vậy mới có thể khiến Steve tự mình đến khảo sát, đừng nói các người chưa từng nghĩ tới việc sau đó sẽ mang lợi ích gì cho Steve nhé!“.
Trên mặt Thẩm Đình Vũ cũng không để lộ quá nhiều cảm xúc, cậu ta nở nụ cười thản nhiên và nhìn Steve: “You can rest assured that we will put your interests to the point*.”
(*) Ngài yên tâm, chúng tôi chắc chắn sẽ lấy lợi ích của ngài làm trọng.
Nhưng Steve chẳng hề hài lòng với câu trả lời như vậy, nụ cười trên mặt ông ta đã bị thay thế bằng nỗi thất vọng
Ông ta lắc9đầu, ngón tay gõ xuống bàn, thậm chí không muốn tiếp tục trao đổi với Thẩm Đình Vũ nữa
Steve quay đầu nói nhanh vài câu với Thụy Từ rồi dựa người ra sau, khoanh hai tay và nhìn chằm chằm Thẩm Đình Vũ
Thụy Từ thầm thở dài một hơi: “Steve bảo câu anh nói thật giả dối, hơn nữa cách nói chuyện và giọng điệu của anh chẳng hề giống như hồi trao đổi trên mạng, tựa như hai người khác nhau vậy.” Nghe thấy thế, Thẩm Thanh Du và Thẩm Đình Vũ nhìn thoáng qua nhau, cả hai trở nên căng thẳng không lý do.
Thụy Từ đã sớm đoán được phương án này không phải do Thẩm Đình Vũ bày ra, anh ta cũng lắc đầu: “Steve là người đầu2tư, đương nhiên phải đặt lợi ích lên hàng đầu, thế mà anh lại không trả lời rõ ràng với ngài ấy, bảo ngài ấy hợp tác với bên các anh thế nào đây?” Thụy Từ vừa nói, vừa nghĩ rằng lần hợp tác này phải "nguội rồi
Tuy Thẩm Đình Vũ có xem qua bản ghi chép, nhưng cậu ta lại quá để ý đến các chi tiết vận hành hạng mục, chưa từng tính tới việc sau khi đối bên hợp tác, cụ thể sẽ mang lại cho cả hai bên bao nhiêu lợi nhuận, hoặc đại khái như tỷ lệ phần trăm chẳng hạn.
Thẩm Đình Vũ không thể mồm mép bịa đặt một con số, dù lớn hay nhỏ đều sẽ khiến Steve tức thêm.
Bầu không khí trong phòng2họp bỗng chốc trở nên ngượng ngùng, nhất là hai cha con Thẩm gia, người nào cũng cảm thấy cổ họng mình siết chặt.
Thấy một kim chủ lớn muốn bỏ chạy nhưng mình chẳng còn kể sách
Thậm chí Thẩm Thanh Du đã bắt đầu hối hận, ông ta nghĩ: Nếu đêm qua đón Thẩm Đình Thâm về thì tốt rồi.
Steve lại thất vọng, giơ tay vô trán
Hiển nhiên ông ta cũng không ngờ một câu hỏi như vậy lại làm khó Thẩm Đình Vũ, ông ta lắc đầu, nhìn thoáng qua đồng hồ.
Ông ta muốn kết thúc cuộc đối thoại này, tỏ ý muốn đi.
Đương lúc cha con Thẩm gia hết đường xoay xở, khi hai người đó vừa mệt mỏi vừa không cam lòng thì cửa phòng họp bị người ta đẩy ra, Thẩm Đình Thâm mặc vest đen, cất bước vững vàng đi tới chỗ bọn họ như một vị thần.
Trong số bốn người đang ngồi bên bàn họp, Thụy Từ là người đầu tiên phản ứng kịp, trên mặt anh ta nở nụ cười: “Anh là Thẩm Đình Thâm ư?”
Thẩm Đình Thâm khẽ nhếch môi mỏng, kèm theo đó là khí chất cao quý trời sinh, khóe mắt thản nhiên tự tin và nụ cười không kiềm chế được
“Who?” Steve nhìn Thụy Từ với vẻ khó hiểu
Thụy Từ vừa định mở miệng thì Thẩm Đình Thâm đã nói trước: “Hello, I am Thẩm Đình Thâm
We talked about that before*.” (*) Xin chào, tôi là Thẩm Đình Thâm
Chúng ta đã nói chuyện trước đó.
Steve mờ mờ mịt mặt bắt tay với Thẩm Đình Thâm, nhưng ông ta không mở miệng nói chuyện, tỏ vẻ vô cùng bất đắc dĩ mà cũng chẳng muốn nói gì
Ông ta chỉ chỉ Thụy Từ, ý bảo “anh nói chuyện với cậu ta trước rồi hãy nói với tôi sau”
Thẩm Đình Thâm hiểu ý
Anh nhìn Thụy Từ, ngồi xuống rồi ung dung mở miệng nói: “Tất nhiên công ty chúng tôi có nghĩ tới chuyện sẽ mang đến bao nhiêu lợi ích cho Steve, chỉ cần lần này Steve đầu tư thôi
Sau khi công ty Thẩm thị của chúng tôi được đưa ra thị trường Mỹ, Steve sẽ nhận được 40% cổ phần; hơn nữa trước kia tôi từng bàn với Steve ở trên mạng, cho dù sau này Thẩm thị của chúng tôi có phát triển tốt ở Mỹ hay không, Steve vĩnh viễn nhận được 40% cổ phần của công ty Thẩm thị bên Mỹ.”
Câu trả lời đã được đưa ra, trong lòng Thẩm Thanh Du vẫn thấp thỏm lo âu
Bởi vì ông ta cảm thấy câu trả lời này chẳng khác câu trả lời kiểu “sao cũng được” của Thẩm Đình Vũ trước đó là bao.
Thế nhưng Thụy Từ lại cười, quay đầu qua nói khẽ điều gì đó với Steve.
Trên mặt Steve cũng nở nụ cười, ông ta gật đầu nhìn lại Thẩm Đình Thâm, dùng thứ tiếng Trung không mấy lưu loát để thốt ra hai chữ: “Gian thương.” Thụy Từ cười nói: “Thẩm tiên sinh đây đúng là quá gian xảo
Anh nói như vậy, tức là hễ anh phát triển các doanh nghiệp khác ở Mỹ, Steve đều phải bỏ vốn đầu tư à? Anh muốn ăn chắc ngài Steve nhỉ?”
Ý cười trong mắt Thẩm Đình Thâm càng sâu hơn, anh giống như một vị vương giả nắm chắc phần thắng trong tay: “Tôi cũng chỉ tin vào thực lực của ngài Steve mà thôi, hơn nữa...” Thẩm Đình Thâm ngừng một chút, lông mày nhíu lại nhìn Steve: “You also believe I can bring you more money, right? (*) Ngài cũng tin rằng tôi có thể mang về cho ngài rất nhiều tiền, đúng không? Steve cũng tin Thẩm Đình Thâm có thể mang cho ông ta nhiều tiền chứ? Đúng vậy, bằng không ông ta đã chẳng tự mình đến đây
Thật ra không phải Steve cảm thấy phương án của Thẩm Đình Thâm mê người đến đâu, ông ta chỉ thích người trẻ tuổi dã tâm bừng bừng mà thôi
Trông thấy nụ cười tự tin của Thẩm Đình Thâm, sự hăng hái trong từng câu chữ của anh, điều đó đã khiến Steve yên tâm đầu tư vào anh.
Steve cười, tin rằng Thẩm Đình Thâm chính là người trò chuyện vui vẻ với mình trên mạng
Nhưng ông ta lại lập tức nhíu mày, nhìn sang Thẩm Đình Vũ với vẻ khó hiểu: “But he said he was the man I wanted to see“.”
(*) Anh ta nói anh ta mới là người tôi muốn gặp.
Thẩm Đình Vũ xấu hổ, nuốt một ngụm nước bọt, có hơi lo lắng.
“Yes*.” Thẩm Đình Thâm chẳng hề nghĩ gì, gật đầu ngay và nói: “Because we planned it together**.”
(*) Đúng.
(**) Bởi vì chúng tôi cùng nhau lên kế hoạch
Câu trả lời này khiến mọi người rất vừa lòng
Thẩm Thanh Du, Thẩm Đình Vũ và Thụy Từ đều thở phào một hơi nhẹ nhõm.
Bởi vì nếu không nói vậy, chẳng phải sẽ đồng nghĩa với việc Thẩm thị lừa gạt Steve sao? Steve tỏ vẻ đăm chiêu, gật đầu, sau đó đứng dậy muốn rời khỏi: “I will get back to you in a few days*.”
(*) Tôi sẽ quay trở lại sau vài ngày.
“Ok“.” Thẩm Đình Thâm cười rồi tiễn bọn họ.
(*) Được.
Vậy thì chờ kết quả mấy ngày sau là được, cùng lắm chắc là kết quả tốt.