*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. Trong tin tức, Thẩm Đình Thâm mặc âu phục đi giày da, dáng người một mét tám dù ngồi xuống vẫn cao lớn như thế
Sườn mặt góc cạnh ấy dù không xuất hiện với độ phân giải quá cao nhưng vẫn mê người như thế
Nụ cười khẽ cong lên nơi khóe miệng anh không biết khiến bao nhiêu cánh chị em phụ nữ trầm luân
Chỉ là nụ cười của anh luôn hờ hững như thế, ý cười trong đôi mắt đen thẫm gần như trong suốt, mang lại cho người ta một thứ cảm giác chung quy không thể đến gần
Bạch Nhược Y xách túi nhìn Thẩm Đình Thâm trên màn hình, đầu óc cô chợt mông lung.
Tựa như thời gian lại quay về khi cô vừa tắm xong ở nhà, Thẩm Đình Thâm ngồi trên sofa thấp thoáng nụ cười trên khuôn mặt
Không giống với nụ cười2trên màn hình lúc này chút nào, nụ cười trên mặt anh khi ấy rõ ràng dịu dàng như thế, tựa như dòng nước ấm áp chạy thẳng đến trái tim.
Anh cười nói, “Lại đây.” Bạch Nhược Y liền vứt mũ bỏ giáo, ngây ngốc bước về phía anh.
Lòng bàn tay dày rộng của anh vuốt ve tỉ mỉ từng sợi tóc của cô.
“Cô Bạch phải không? Cậu chủ nhà tôi bảo tôi tới đón cô.” Một giọng nói già dặn mà tao nhã vang lên bên người Bạch Nhược Y, khiến cô chợt hồi hồn.
Cô ngước mắt bèn trông thấy một ông lão mặc bộ vest thiết kế, hai bên tóc mai lẫn không ít tóc bạc bên trong, những kiểu tóc lại được chải tỉ mỉ, khiến người ta cảm thấy đối phương là người rất nghiêm khắc.
Song Bạch Nhược Y không quen biết ông ta,9đầu mày cô nhướng lên, “Xin hỏi ông là?”
“À, tự giới thiệu chút, tôi là lão quản gia của nhà họ Sở, là cậu chủ Sở Vũ Triết của chúng tôi bảo tôi đến đón cô.” Lão quản gia cười, từ nét mặt không nhìn ra được thứ gì
Vừa nghe thấy là người nhà họ Sở, sắc mặt Bạch Nhược Y đã lập tức lạnh đi mấy phần
Cô xốc túi trên lưng lên, “Đi thôi.” Lão quản gia gật đầu đi phía trước, dẫn Bạch Nhược Y lên xe.
Ông ta hơi tò mò
Ông ta không biết rốt cuộc Bạch Nhược Y là người thế nào mà khiến Sở Vũ Triết lên tiếng bảo mình đích thân đến đón
E là người khác đến đón Bạch Nhược Y, Sở Vũ Triết sẽ không yên tâm
Chiếc xe ô tô màu đen đi trên con đường chính xe cộ nườm nượp không6quá nổi bật
Nhưng chiếc xe ô tô mau chóng đi chệch khỏi quốc lộ, rẽ tận mấy ngã, cuối cùng đến một ngôi biệt thự gần núi hướng biển
Khu đó thực sự quá hẻo lánh, nếu bảo Bạch Nhược Y lát nữa tự về một mình thì cô sợ mình cũng không tìm được đường
“Đến rồi, cậu chủ bảo hôm nay cô qua đêm ở đây trước, ngày mai cậu ấy sẽ quay lại.” Lão quản gia dẫn Bạch Nhược Y đến gần biệt thự rồi tự rời đi
Tựa như ông ta nhận định Bạch Nhược Y sẽ không rời đi vậy
Mà thực tế là Bạch Nhược Y thật sự không rời đi
Cô vừa quan sát biệt thự vừa đi vào trong
Tòa biệt thự này mang phong cách phục cổ u Mỹ, vừa tiến vào bên trong đã có thể trông thấy tấm thảm hoa lệ trải trên0mặt đất, đèn bàn được bày biện, có thể nhìn ra chúng là những món đồ đã có chút tuổi
Nơi đây tựa như căn nhà mà gia đình ma cà rồng sẽ ở trong những bộ phim Mỹ
Khắp nơi đều toát ra chút u ám lạnh lẽo mang theo vẻ đẹp cổ điển, khiến Bạch Nhược Y cảm thấy hơi hoảng loạn mà chẳng hiểu sao
Một người đi tới qua dẫn Bạch Nhược Y lên tầng hai, “Cô Bạch, tôi dẫn cô về phòng của cô nhé.” Bạch Nhược Y gật đầu, sầm mặt lên lầu, đổi con ngươi màu hổ phách quan sát khắp các căn phòng trong biệt thự này
Vừa đến tầng hai, cô đã nhìn thấy một cô gái chân trần xách váy chạy đến
Cô gái ấy có một mái tóc vừa dài vừa đen, xõa sau đầu tựa như thác nước
Khuôn mặt nhỏ nhắn7tinh xảo kết hợp với đôi mắt vừa to vừa sáng, đôi mắt ấy như biết nói chuyện, lấp lánh
Khi cô gái ấy đến, Bạch Nhược Y đột nhiên nhớ tới mấy bộ phim hoạt hình Disney xem hồi nhỏ, còn cô gái này chính là công chúa
Không nhiễm bụi trần, không biết thế gian hiểm ác
Cô gái đến đứng trước mặt Bạch Nhược Y, quan sát Bạch Nhược Y từ trên xuống dưới, khóe miệng hơi nhướng lên, “Cô là Bạch Nhược Y đúng không? Trông xinh đẹp thật đấy.” Được một cô gái xinh đẹp khen là xinh đẹp, điều này khiến Bạch Nhược Y hơi lúng túng không biết thế nào mới tốt
Rõ ràng Bạch Nhược Y biết cô gái này có quan hệ gì với Sở Vũ Triết, bất cứ ai xuất hiện trong biệt thự này, Bạch Nhược Y đều ghét
Nhưng chỉ có cô gái trước mặt khiến cô không tức giận nổi
Bạch Nhược Y hơi chau mày, “Cô là ai?” Kiều Ngữ Yến cười bẽn lẽn, dùng ngón tay út gạt những sợi tóc lòa xòa bên tai, “Tôi là Kiều Ngữ Yến, ừm..
nói thế nào đây, hai chúng ta có chút duyên phận đấy.” “Kiều Ngữ Yến?” Bạch Nhược Y nhướng mày, chợt nhớ đến Thẩm Đình Thâm, cô nhìn Kiều Ngữ Yến với vẻ khó tin, “Cô chính là mối tình đầu của Thẩm Đình Thâm?” Kiều Ngữ Yến cười mỉm, đôi mắt tựa như biết phát sáng, “Xem ra Thẩm Đình Thâm đã từng nhắc đến tối với cô rồi nhỉ.” Nói đoạn, Kiều Ngữ Yến vẫy tay với người làm đứng ở một bên, “Cô đi làm việc đi, tôi dẫn cô Bạch qua là được.”
Người làm gật đầu, lập tức xuống lầu
Bạch Nhược Y đứng nguyên tại chỗ, không định đi theo Kiều Ngữ Yến
Cô không hiểu sao Kiều Ngữ Yến lại ở đây, cũng không biết Kiều Ngữ Yến là người tốt hay người xấu
Kiều Ngữ Yến nhìn ra cảm giác xa cách trong mắt Bạch Nhược Y, lại cười ngọt ngào, “Cô không cần sợ tôi đâu, tôi không có ác ý với cô.” “Nếu cô không có ác ý với tôi, vậy cô nói cho tôi biết Sở Vũ Triết đã bắt ba tôi đi đâu rồi?” Bạch Nhược Y lạnh mặt, nhìn Kiều Ngữ Yến với vẻ thù địch.
Đồng thời, cô cũng thầm cảm khái
Trước đây nghe Thẩm Đình Thâm nhắc đến ân oán giữa họ, Bạch Nhược Y còn đang nghĩ rốt cuộc cô ta là người phụ nữ thế nào mới có thể khiến hai người Thẩm Đình Thâm và Sở Vũ Triết đồng thời yêu cô ta
Điều càng khiến cô ngạc nhiên là rốt cuộc cô ta là người phụ nữ thể nào mới vứt bỏ Thẩm Đình Thâm, cuối cùng lựa chọn ở bên Sở Vũ Triết
Mà khi cô biết người trước mặt chính là Kiều Ngữ Yến, thoáng chốc Bạch Nhược Y đã hiểu tại sao Thẩm Đình Thâm và Sở Vũ Triết đều thích cô ta
Bởi vì cô ta trồng xinh xắn, tốt đẹp, không gì sánh được như thế.
Có lẽ tất cả đàn ông trên thế giới này gặp phải người phụ nữ yếu mềm như vậy đều sẽ muốn bảo vệ cô ta từ tận đáy lòng
Khuôn mặt Kiều Ngữ Yến lộ ra biểu cảm áy náy, cô ta nhìn Bạch Nhược Y một cái, khẽ nói, “Tôi biết Sở Vũ Triết bắt ba cô là không đúng, nhưng Vũ Triết không có ác ý, cô yên tâm, anh ấy sẽ không làm hại ba cô đâu
Đương nhiên cách làm của Vũ Triết là không đúng, trước tiên tôi thay anh ấy xin lỗi cô, được không?” “Không cần!” Bạch Nhược Y nghiêng người, không muốn nói chuyện tiếp với Kiều Ngữ Yến, cô xoay người đi sang một căn phòng khác
Kiều Ngữ Yến vội đuổi theo Bạch Nhược Y, xin lỗi với khuôn mặt chân thành, “Tôi xin lỗi, Vũ Triết cũng có nỗi khổ của anh ấy, thật sự rất xin lỗi cô.”