Thịnh Thế Hôn Nhân

Chương 329: Gặp được bạch kiến



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Khuôn mặt anh tuấn của anh ta vẫn còn dán băng, trên trán là vết thương khi bị Bạch Nhược Y ném điện thoại vào

“Sao thế, nóng lòng muốn gặp anh vậy à?” Sở Vũ Triết cười trêu chọc, dang tay với Bạch Nhược Y đang chạy đến

Tựa như Bạch Nhược Y xông qua là vì muốn ôm anh ta vậy.

Còn Bạch Nhược Y sau khi chạy mấy bước đến trước mặt anh ta thì lập tức tặng một bạt tai lên mặt anh ta, tiếng “bốc” vang lên trong đại sảnh, vang vọng hổi lâu

Người làm cầm ấm trà ở một bên sợ đến mức đánh rơi ấm trà trong tay xuống đất, khiến nó vỡ “choáng”

Đến cả Kiều Ngữ Yến2còn đang ngủ cũng bị giật mình mà tỉnh dậy, xốc chăn ra vội vã xuống bằng chân trần

Sở Vũ Triết che mặt mình, trên khuôn mặt vẫn vương ý cười xấu xa, “Uầy, em là người phụ nữ đầu tiên tát anh.” “Anh bắt ba tôi làm gì! Con m* nói rốt cuộc anh muốn gì!” Bạch Nhược Y đã nín nhịn cơn tức từ ngày hôm qua, bây giờ cuối cùng đã gặp được kẻ làm điều ác, nên cổ hung dữ mắng té tát, “Sở Vũ Triết, tôi cảnh cáo anh, nếu anh thật sự làm gì ba tôi, tôi nhất định sẽ khiến anh phải trả giá!”

“Anh thế này không phải là đón em đến gặp ba em9đấy sao? Đừng kích động vậy chứ!” Đáy mắt Sở Vũ Triết đượm ý cười hung hiểm, anh ta giơ tay muốn vuốt tóc Bạch Nhược Y, nhưng lại bị Bạch Nhược Y nghiêng người tránh đi

Đôi mắt màu hổ phách xinh đẹp của cô bừng bừng lửa giận, “Ít dùng cái tay bẩn thỉu của anh chạm vào tôi thôi!”

Sở Vũ Triết cong môi cười, trong mắt đầy vẻ đùa cợt, “Cũng có phải chưa từng chạm vào đâu.” Vừa nói dứt câu, Sở Vũ Triết đã trông thấy Kiều Ngữ Yến, ý cười trong mắt anh ta lập tức nhạt đi

Ánh mắt anh ta rơi trên đôi chân trần của Kiều Ngữ Yến

Sở Vũ Triết chau mày, bước thẳng về6phía Kiều Ngữ Yến

Thấy Sở Vũ Triết lạnh mặt, Kiều Ngữ Yến tưởng anh ta trách mình không nên xuống dưới xen vào chuyện giữa anh ta và Bạch Nhược Y.

Dẫu sao trước đó Sở Vũ Triết đã từng nói với Kiều Ngữ Yến rằng dù anh ta và Bạch Nhược Y đi đến bước nào thì người trong lòng Sở Vũ Triết chỉ có một mình Kiều Ngữ Yến

Cho nên Sở Vũ Triết bảo Kiều Ngữ Yến đừng bận tâm đến tất cả những chuyện anh ta muốn làm

Nhưng khi trông thấy anh ta nói đùa với Bạch Nhược Y, Kiều Ngữ Yến vẫn cảm thấy khó tả trong lòng

“Em không cố ý xuống đây đâu, chỉ là nghe thấy có0động tĩnh, tưởng là anh gặp phải chuyện gì thôi.” Giọng nói của Kiều Ngữ Yến nhẹ như bông, vừa bất lực vừa mềm mại

Ấn đường của Sở Vũ Triết đầy vẻ không vui, anh ta lập tức bề ngang Kiều Ngữ Yến lên, “Thời tiết bây giờ lạnh thể nào em có biết không hả? Chạy chân trần xuống không sợ bị cảm à?” “Em..

em không cố ý đâu.” Kiều Ngữ Yến rúc trong lòng Sở Vũ Triết, thoáng nhìn Bạch Nhược Y đang đứng nguyên tại chỗ

Bạch Nhược Y đứng hình, cô còn chưa nói xong với Sở Vũ Triết đâu đấy

Anh ta đột nhiên rời đi, sau đó làm mình sững sờ, bế Kiều Ngữ Yến đi chân trần7lên tầng

Kiều Ngữ Yến thấy Bạch Nhược Y cũng đi chân trần, vì thế khẽ nói với Sở Vũ Triết, “Cô Bạch cũng không đi giày.” Sở Vũ Triết sa sầm mặt, dữ dằn trừng mắt nhìn Kiều Ngữ Yến, “Em còn nhọc lòng lo cho người khác nữa cơ à?”

“Không..

không có.” Khóe miệng Kiều Ngữ Yến cong cong, trong mắt là dáng vẻ hạnh phúc.

Sở Vũ Triết bể Kiều Ngữ Yến về giường, hôn khẽ lên trán cô ta, “Nhất định phải thật chú ý đến sức khỏe, anh dẫn Bạch Nhược Y đi gặp ba cô ấy, buổi tối chắc sẽ về ăn cơm.”

Kiều Ngữ Yến ngoan ngoãn gật đầu, “Vâng, em ở nhà đợi anh.”

Sau đó, Sở Vũ Triết mới xuống tầng, lại một lần nữa nhìn Bạch Nhược Y với ý cười không đúng đắn, “Được rồi, chúng ta không ầm ĩ nữa, đi gặp ba em trước đã nhé.”

Bạch Nhược Y siết chặt nắm đấm, nhìn thấy khuôn mặt này của Sở Vũ Triết cô cảm thấy ghê tởm buồn nôn

Nhưng bây giờ điều quan trọng nhất vẫn là gặp được Bạch Kiến, cho nên Bạch Nhược Y không nói thêm gì nữa, chỉ muốn Sở Vũ Triết đi ra ngoài

Lúc đến cửa, Sở Vũ Triết đi phía trước đột ngột dừng lại, nói mà cũng chẳng buồn quay đầu, “Em vẫn nên có một đôi giày rồi hẵng đi, con đường này dài đấy.” Bấy giờ Bạch Nhược Y mới cúi đầu nhìn hai chân mình, quả nhiên là cổ còn chẳng đi tất, cơn lạnh lập tức xộc từ lòng bàn chân đến tim Bạch Nhược Y.

Lúc này một người làm thấy tình hình bèn lập tức lấy một đôi dép lê cho Bạch Nhược Y.

Một người làm khác vỗ tay người làm kia, “Đi lấy giày mà cô Bạch đi chứ lấy dép lê làm gì? Không thấy cô Bạch sắp cùng cậu chủ ra ngoài sao?”

“À...” Người làm cười hối lỗi với Bạch Nhược Y, xoay người muốn đi lên tầng.

“Không cần đâu, chỉ cần là giày dép là được.” Bạch Nhược Y vừa nói vừa xỏ dép lê rồi cùng Sở Vũ Triết lên xe.

Sở Vũ Triết dẫn Bạch Nhược Y vào khu rừng núi heo hút, đi gần ba mươi phút mới trông thấy có một căn nhà gỗ nhỏ

“Anh nhốt ba tôi ở đó?” Bạch Nhược Y vừa cởi dây an toàn ra, vừa hung dữ nhìn Sở Vũ Triết

Sở Vũ Triết vừa mới dừng xe, thong dong mở cửa xe, cười nói, “Cái gì gọi là nhốt chứ, đón chú ấy qua đây nghỉ ngơi mấy ngày, không tốt hơn môi trường ở bệnh viện bên Mỹ à?”

Bạch Nhược Y lười mắng Sở Vũ Triết, xuống xe xông thẳng đến căn nhà gỗ nhỏ

Đến gần cô mới phát hiện ngoài của căn nhà này có hai người đàn ông to cao đang đứng, trông như vệ sĩ, hẳn là đến trông chừng Bạch Kiển

Bạch Nhược Y dữ dằn liếc hai người đó rồi lập tức xông vào trong căn nhà gỗ nhỏ

Trong nhà căn bản chẳng có thứ gì, chỉ có mấy chiếc ghế, một cái bàn và thêm một vài vật dùng hằng ngày

Còn Bạch Kiến đang ngồi ở một bên xem món đồ điện duy nhất trong căn nhà gỗ nhỏ - chiếc ti vi

Nghe thấy có tiếng bước chân, ông mới quay đầu qua nhìn

Bốn mắt nhìn nhau, Bạch Nhược Y thở phào một hơi, thấy Bạch Kiển khỏe mạnh xuất hiện trước mặt mình, Bạch Nhược Y mới yên lòng

“Nhược Y!” Bạch Kiến lập tức đứng dậy, bước mau về phía Bạch Nhược Y

Bạch Nhược Y cũng cất bước chạy, tặng cho Bạch Kiển một chiếc ôm trùng phùng ấm áp, giọng nói hơi nghẹn ngào, “Ba! Con sợ gần chết rồi đây này.” Bạch Kiến vỗ nhẹ sau lưng Bạch Nhược Y, giọng nói trầm ổn mà dày dặn vang lên, “Được rồi được rồi, ba không sao còn gì, con đừng lo nữa.” Sở Vũ Triết chậm rãi đi phía sau vào nhà, lên tiếng tham gia cùng, “Anh đã nói sẽ không làm gì ba em rồi, hơn nữa sau này chúng ta đều là người một nhà, sao anh lại làm chuyện gì với ba vợ được chứ?” Nghe thấy giọng nói của Sở Vũ Triết, hai người Bạch Kiến và Bạch Nhược Y nhìn nhau, không cần nói nhưng cả hai đều thấm hiểu, sắc mặt đồng thời sa sầm.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.