*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. Hai người đàn ông to cao ngoài căn nhà lập tức tiến đến ấn hai cánh tay của Bạch Kiến, dẫn ông đến một căn phòng khác
“Các người làm gì đấy! Thả ba tôi ra!” Bạch Nhược Y tiến lên muốn kéo Bạch Kiển đang vùng vẫy
Sở Vũ Triết sải bước đến, chặn ngay trước mặt Bạch Nhược Y, mắt lóe lên ý cười xảo quyệt, “Không sao, họ chỉ dẫn ba em đến một gian phòng khác thôi, sẽ không làm gì ba em đâu
Bây giờ hai chúng ta nên nói chuyện cho hẳn hoi rồi.”
Bạch Nhược Y lại tiến lên trước một bước, Sở Vũ Triết lập tức vươn tay chặn người cô, “Nếu em còn tiếp tục thế này, anh sẽ không nói chuyện tử tế với em nữa.”
Lúc nói lời này,2Sở Vũ Triết đã bắt đầu trở mặt rồi.
Anh ta vừa khéo nghiêng người đối diện với ánh nắng bên ngoài, khiến một bên mặt chìm trong bóng tối, cả người đều trở nên lạ lùng khó dò.
Bạch Nhược Y bất giác liếc màn hình ti vi, phát hiện ti vi không có tín hiệu mà đang phát DVD.
Nơi này xa xôi khuất nẻo, đến tín hiệu cũng không có.
Nếu Sở Vũ Triết thật sự muốn làm gì mình và Bạch Kiến, Bạch Nhược Y cũng không có bất cứ cơ hội phản kháng nào
Vì thế cô bèn lùi về sau một cách bất lực, ngồi trên băng ghế lạnh ở một bên, nhìn Sở Vũ Triết bằng ánh mắt ghê tởm, “Nói đi, rốt cuộc anh muốn làm gì?” “Anh đã nói rồi, chúng9ta có hôn ước, anh không muốn làm tổn thương em, cũng không muốn làm tổn thương ba em
Anh chỉ muốn em kết hôn với anh, thực hiện hôn ước hồi nhỏ thôi.” Sở Vũ Triết ngồi đối diện Bạch Nhược Y, băng ghế lạnh đến thấu người.
Bạch Nhược Y thật sự say rồi, cô cười lạnh một tiếng, “Anh làm chuyện đó với tôi, còn bắt ba tôi từ Mỹ về đây, anh nói với tôi rằng anh không muốn làm tổn thương tôi? Tôi hỏi anh, có phải trong tư duy của anh, cứ phải cầm dao đâm vào ngực tôi thì mới được coi là làm tổn thương tôi?”
Sở Vũ Triết rõ ràng hơi bất lực, vươn đầu lưỡi liềm khóe môi khô khốc, “Nếu ngay từ đầu khi anh nói với6em rằng chúng ta có hôn ước, em liền đồng ý thực hiện, vậy anh cũng sẽ không làm chuyện như thể với em.”
“Ồ, cho nên ý của anh là tất cả đều là tôi tự chuốc lấy?” Bạch Nhược Y trợn mắt ghê tởm
Nói thực lòng, khi nhớ đến chuyện xảy ra với Sở Vũ Triết ở quán bar lúc trước Bạch Nhược Y vẫn cảm thấy buồn nôn
Còn cả cái hôn ước chết tiệt đó nữa, cô căn bản không biết về hôn ước mà mẹ ruột mình hứa với nhà họ Sở, rốt cuộc là cái khỉ gì chứ
Hơn nữa rõ ràng có thể nhìn ra được người mà Sở Vũ Triết thích là Kiều Ngữ Yến, vậy tại sao anh ta cứ một mực bực mình, bảo mình kết hôn với0anh ta? “Nếu em cứ thế này, anh cũng hết cách
Anh chỉ nói rằng chúng ta nên kết hôn.” Sở Vũ Triết nhún vai, không nhìn ra được trong đôi mắt sâu không thấy đáy của anh ta rốt cuộc chứa đựng thứ gì
“Tại sao? Kết hôn với tôi có lợi ích gì ư?” Bạch Nhược Y thực sự khó hiểu, Bạch thị nhà mình đã phá sản, căn bản không có tài sản nào để mưu đồ cả
Nguyên nhân duy nhất có thể khiến Bạch Nhược Y nghĩ đến chính là Thẩm Đình Thâm
“Là vì Thẩm Đình Thâm ư? Bởi vì từ nhỏ đến lớn anh vẫn luôn thua anh ấy, cho nên anh muốn kết hôn với tôi để chứng minh mình đã thắng Thẩm Đình Thâm?” Bạch Nhược Y chỉ có thể7nghĩ đến nguyên nhân này
Câu trả lời này khiến sắc mặt Sở Vũ Triết càng kém, đôi mắt của anh ta quét qua Bạch Nhược Y một cái sắc bén, biểu cảm không hề vui, “Phải, anh vẫn luôn rất muốn thắng Thẩm Đình Thâm
Nhưng ở phương diện tình cảm, anh đã từng thắng Thẩm Đình Thâm rồi
Không phải em đã gặp Kiều Ngữ Yến đấy sao? Hẳn là em đã biết rồi.” “Nếu không phải vì Thẩm Đình Thâm, vậy tại sao anh cứ muốn kết hôn với tôi?” Bạch Nhược Y thực sự không nghĩ ra được nguyên nhân khác, đôi mày mảnh của cô nhíu chặt lại.
“Anh đã nói chúng ta vốn có hôn ước, anh chỉ muốn em thực hiện mà thôi.” Sở Vũ Triết lại nhấn mạnh về hôn ước một lần nữa, nhưng giọng điệu đã bắt đầu lộ vẻ thiếu kiên nhẫn.
“Tôi sẽ không thực hiện, tôi không thể kết hôn với anh.” Hai chân Bạch Nhược Y dịch về phía bên trái, cô quay đầu không muốn mặt đối mặt với Sở Vũ Triết.
“Chuyện này không do em làm chủ, em cũng biết rất rõ anh dẫn ba em trở về từ Mỹ không phải thật sự chỉ để ông ấy ở đây mấy ngày.” Cuối cùng Sở Vũ Triết cũng lộ ra bộ mặt thật của anh ta, ánh mắt hơi hung hãn, “Nếu em muốn chuẩn bị hôn lễ thì anh cũng có thể thỏa mãn em, em có thể về chuẩn bị, thông báo cho bạn bè em đến tham gia.”
Bạch Nhược Y thực sự hổ đồ rồi, cô lắc đầu, vừa khó hiểu vừa cảm thấy buồn nôn, “Anh lại còn có thể chuẩn bị hôn lễ, chẳng lẽ anh không lo lắng Kiều Ngữ Yến sẽ biết sao? Rốt cuộc anh coi cô ta là gì?” “Mới sống trong nhà anh một đêm mà đã có quan hệ tốt với Ngữ Yến như thế rồi? Còn muốn lên tiếng bất bình thay Ngữ Yên nữa?” Khóe miệng Sở Vũ Triết hơi cong lên, ánh mắt có chút dao động.
Đối với Kiều Ngữ Yến, Sở Vũ Triết quả thực rất có lỗi với cô ấy.
Có điểu ở bên Bạch Nhược Y chỉ là một vở kịch, đợi sau khi lấy được thứ mình muốn, Sở Vũ Triết nhất định sẽ dành cho Kiều Ngữ Yến một hôn lễ hoành tráng
“Không phải, tôi chỉ thật sự rất khó hiểu, anh...” Bạch Nhược Y nhíu chặt mày, “Anh kết hôn với tôi thì có thể nhận được chút gì đó phải không? Dẫu sao anh và tôi đều biết rõ anh không thật lòng thích tối.” “Ai nói là anh không thích em?” Sở Vũ Triết nhướng mày, ánh mắt dần trở nên thâm sâu, hơi nheo lại, ánh sáng nhấp nháy, “Em quên anh tặng hoa cho em ở cửa công ty em rồi à? Chẳng lẽ em thông minh như thế mà không biết anh có ý gì?” “Nhưng người mà anh thích là Kiều Ngữ Yến!” Hoặc là trước đây Bạch Nhược Y sẽ cảm thấy Sở Vũ Triết có chút thiện cảm với mình, song sáng nay sau khi thấy anh ta quan tâm Kiều Ngữ Yến như thế, Bạch Nhược Y đã biết người mà Sở Vũ Triết thích chắc chắn là Kiều Ngữ Yến
“Ừ, anh không phủ nhận anh rất thích Ngữ Yên.” Sở Vũ Triết gật đầu, khóe miệng cong lên, “Nhưng anh cũng hơi thích em mà.”
“Cái gì?” Bạch Nhược Y trợn trừng mắt, đôi mắt màu hổ phách mau chóng phóng to rồi co lại, “Anh có ý gì? Anh tưởng bây giờ còn là thời Đại Thanh hay sao? Anh muốn thích hai người phụ nữ? Sao có thể?” “Tại sao không thể: Dù gì Ngữ Yên cũng không để tâm chuyện anh cưới em.” Cơ thể Sở Vũ Triết hơi cong về trước khiến khoảng cách giữa mình và Bạch Nhược Y ngắn lại một chút.
Còn Bạch Nhược Y thì lập tức đứng dậy lùi về sau, cả người từ trên xuống dưới đều cực kì kháng cự Sở Vũ Triết, “Tôi thấy anh điên rồi đấy.” Tỉnh táo lại đi, Đại Thanh đã diệt vong từ lâu rồi.