Thịnh Thế Hôn Nhân

Chương 333: Anh im miệng



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

“Được rồi, cô có thể đứng trước gương để ngắm xem.” Nữ nhân viên cúi người cầm lấy tà váy cưới

Bạch Nhược Y nghe theo lời cô ta, đi ra khỏi phòng thử đổ

Sở Vũ Triết và Amy đứng bên ngoài, khi ánh mắt hai người nhìn thấy Bạch Nhược Y, đều không hẹn mà cùng kinh ngạc, Một chiếc áo cưới trắng muốt, cổ áo được tô điểm bởi viền đăng ten, khiến xương quai xanh của cô thêm nổi bật sau lớp áo, lúc ẩn lúc hiện

Bộ ngực căng tròn càng tôn nền vóc dáng xinh đẹp của cô, chiếc eo thon thả khiến cô càng trở nên dịu dàng

Khi cô xoay người nhìn gương, Sở Vũ Triết có thể nhìn thấy được thiết kế phía sau lưng được cách điệu2theo kiểu châu u, vô cùng tinh tế, tà váy được trải dài trên sàn nhà như những đám mây màu trắng sáng lấp lánh

Trong gương, dù cô không trang điểm kỹ càng, những sợi tóc dài buông trên vai nhưng không hề ảnh hưởng tới vẻ đẹp như thiên thần của cô

Sở Vũ Triết biết mình chỉ có thiện cảm với Bạch Nhược Y mà thôi, nhưng vẫn bị vẻ đẹp của cô mê hoặc không thể dời mắt đi chỗ khác được

Sở Vũ Triết không tự chủ nhìn về phía cô

Ánh sáng của căn phòng hơi tối, là do Amy đã lắp đặt đèn, để tôn nên bầu không khí như vậy

Trong gương Bạch Nhược Y như vậy, thì ở ngoài cửa kính mọi người đều có thể nhìn thấy

Đáng lẽ9Lý Lâm đang đi theo sau Thẩm Đình Thâm, hai người đi rất nhanh, nhưng anh ta lại lơ đãng nhìn vào tiệm váy cưới, và nhìn thấy Bạch Nhược Y dang mặc váy cưới, vô cùng kinh ngạc mà dừng bước.

Thẩm Đình Thâm thấy người đằng sau mình dừng lại, đưa tay nhìn còn hơn mười phút nữa mới tới giờ hẹn

“Lý Lâm, anh đang làm gì vậy? Chúng ta phải nhanh lên.” Thẩm Đình Thâm xoay người nhìn Lý Lâm, bởi vì thang máy rất nhiều người, nên Lý Lâm và Thẩm Đình Thâm phải đi lên tầng bốn rồi đi thang máy lên tầng sáu, mà thời gian đang vô cùng gấp gáp.

Sao đột nhiên Lý Lâm lại dừng lại? Khi Thẩm Đình Thâm nghiêng người sang nhìn Lý Lâm6thì thấy anh ta đang đứng ngơ ngác nhìn vào cửa sổ bằng kính của tiệm váy cưới

Đương nhiên là anh ta không hề nghe thấy lời của Thẩm Đình Thâm, vậy nên Thẩm Đình Thâm khẽ cau mày, nhìn theo ánh mắt của Lý Lâm

Trong cửa sổ bằng kính, xuất hiện một khung cảnh thử váy cưới

Mà người con gái cao hơn 1m6 kia dù Thẩm Đình Thâm chỉ nhìn thấy bóng lưng cũng có thể nhận ra đó là ai

Một cảnh đẹp như mơ như mộng ấy, trước đây Thẩm Đình Thâm cũng đã từng mơ tới, anh muốn ngắm nhìn Bạch Nhược Y mặc chiếc váy cưới kỳ diệu đứng trước mặt mình

Bây giờ hình ảnh đó như những mũi dao sắc nhọn đâm sâu vào trái tim anh, khiến0anh cảm giác như máu trong cơ thể mình đang đông cứng lại

Em đi rồi ư? Bảo anh đừng tìm em sao? Sau đó em lại ở đây thử áo cưới, muốn kết hôn với Sở Vũ Triết? Cánh môi của Thẩm Đình Thâm khẽ cong lên, một tay đút túi quần, anh đi tới tiệm váy cưới

Lý Lâm thấy Thẩm Đình Thâm lạnh lùng đi tới tiệm váy cưới mới kịp phản ứng, giữ chặt Thẩm Đình Thâm: “Thụy Từ còn đang chờ chúng ta ở tầng sáu.” “Anh đi gặp anh ta đi, tôi sẽ tới sau.” Trong lòng Lý Lâm thầm chửi một câu đáng chết, bản thân mình đi đường thì cứ đi đi, ngó Đông ngó Tẩy làm gì cơ chứ

Nhưng khi biết bản thân mình không thể7nào ngăn cản được Thẩm Đình Thâm, anh ta liền thở dài, một mình đi tới tầng sâu

Còn Bạch Nhược Y ở trong tiệm váy cưới, còn đang hồn nhiên không biết người ngoài cửa đang bước vào

Đột nhiên Sở Vũ Triết lại bước tới gần, ôm lấy eo cổ, khiến cô có cảm giác ghê tởm

Bạch Nhược Y nhíu chặt lông mày, chán ghét đẩy Sở Vũ Triết ra: “Anh điên rồi sao? Buông tay ra!” “Bạch Nhược Y, váy cưới này là cô mặc vì tôi đẩy, tôi không được đánh giá một chút sao?” Sở Vũ Triết cong môi mỉm cười, ánh mắt chậm rãi nhìn Bạch Nhược Y từ trên xuống dưới: “Đúng là người đẹp, mặc gì cũng đẹp.” “Anh buông tôi ra!” Bạch Nhược Y cố gắng vùng vẫy, thậm chí còn muốn rút tay ra khỏi tay Sở Vũ Triết

Sở Vũ Triết cũng không miễn cưỡng, thả lỏng tay ra, đứng bên cạnh Bạch Nhược Y, nhìn vào gương: “Nhìn thế này, chúng ta cũng xứng đôi đó chứ.” “Buồn nôn quá.” Bạch Nhược Y nâng cằm lên, sửa lại sợi tóc bị mắc ở cổ áo

“Oanh!” Cánh của bị một người đá văng

Người bên trong phòng giật mình, cùng nhìn về phía phát ra tiếng động

Thẩm Đình Thâm mặc một bộ vest màu đen, gương mặt lạnh lùng bước vào phòng, ánh mắt sắc bén nhìn Bạch Nhược Y

Bạch Nhược Y cảm thấy cơ thể mình lạnh buốt, lưng nóng lên vì xấu hổ, toát mồ hôi.

Ánh mắt của Thẩm Đình Thâm giống như bằng vậy, khiến Bạch Nhược Y cảm thấy lạnh gai người, trong lòng vừa lo lắng vừa sợ hãi

Cô hận không thể tìm một chỗ để chui xuống, muốn trốn chạy nhưng cơ thể lại cứng đờ không dám cử động

Chủ tiệm Amy nhìn thấy Thẩm Đình Thâm thì vô cùng kinh ngạc, lập tức nói với anh: “Thẩm..

cậu Thẩm, ngọn gió nào đưa một khách quý như cậu đến tiệm của chúng tôi vậy?” Bởi vì cả bốn tầng này đều là gia sản của Thẩm thị, cho nên các chủ hàng ở đây đều biết Thẩm Đình Thâm và vô cùng sợ anh

Chỉ có Sở Vũ Triết là vẫn cười vô cùng bình tĩnh, tiện tay nắm lấy bả vai của Bạch Nhược Y: “Sao anh biết chúng tôi ở đây?” “Vậy các người đang ở đây làm gì?” Anh trả lời Sở Vũ Triết bằng giọng vô cùng lạnh lùng

Ánh mắt của anh vẫn dán chặt vào gương mặt của Bạch Nhược Y, không hề có ý thay đổi

Bạch Nhược Y giống như bị người ta điểm huyệt vậy, không thể cử động được

Biết rõ là những lời nói tiếp theo của Sở Vũ Triết có thể khiến Thẩm Đình Thâm nổi giận, nhưng cô không thể mở miệng ngăn cản

Đáy lòng cô như muốn gào thét lên đừng nói nói nữa! Im miệng! Sở Vũ Triết anh im miệng!

Sở Vũ Triết nhướng mày, đắc ý như một người thắng cuộc đang nhìn kẻ bại trận ngắm nhìn chiến lợi phần của mình, anh ta nhìn Bạch Nhược Y: “Không nhìn ra sao? Tôi đưa Bạch Nhược Y tới đây để mua váy cưới, nói cách khác là chúng tôi sắp kết hôn, nhưng tôi nghĩ có lẽ anh cũng không rảnh để tới dự, cho nên cũng không định mời anh.”

Đôi mắt của Bạch Nhược Y trợn tròn, cô vô cùng lo lắng, nhưng không thể mở miệng được.

Im miệng! Sở Vũ Triết anh đừng nói nữa!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.