*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. Đôi mắt đen láy của Thẩm Đình Thâm hơi rũ xuống, đồng thời cằm hơi ngước lên, khí thế cạo ngạo vẫn tràn đầy trong ánh mắt, một giọng nói lạnh lùng như băng vang lên: “Cút đi, nơi này không bán váy cưới cho các người.” “Lẽ nào tiệm váy cưới này là của anh sao, anh nói không bán là không bán?” Trong phòng này, chỉ có Sở Vũ Triết là không thay đổi thái độ khi gặp Thẩm Đình Thâm, vẫn cười phản bác lại
Thẩm Đình Thâm khinh thường liếc nhìn Sở Vũ Triết, rồi lại nhìn sang Amy đang run rẩy, giọng nói xuất phát từ cuống họng, vô cùng lạnh lùng: “Không được phép bán cho họ.” Amy chỉ cần nhìn bầu2không khí của ba người, đương nhiên cũng biết mối quan hệ của họ là gì
Amy sợ Thẩm Đình Thâm sẽ đánh nhau với Sở Vũ Triết, khi nghe thấy Thẩm Đình Thâm nói chuyện với mình, vội vàng gật đầu: “Không bán, không bán.” Nói xong, anh ta liền bước tới đây Sở Vũ Triết và Bạch Nhược Y: “Vụ làm ăn của hai người tôi không làm nữa, mau đi thay quần áo đi, sau đó thì nhanh chóng rời khỏi đây.” Sở Vũ Triết ra vẻ không để tâm, bĩu môi, sức ảnh hưởng của Thẩm Đình Thâm ở thành phố H không phải anh ta không biết
Nhìn thấy Amy sợ hãi tới như vậy, anh ta không khỏi chế nhạo: “Chẳng lẽ Thẩm9Đình Thâm sẽ ăn anh sao? Anh lại có thể phục tùng anh ta như thế!” Amy nuốt nước bọt, không dám nói gì với Sở Vũ Triết trước mặt Thẩm Đình Thâm
Thẩm Đình Thâm đó không ăn người, nhưng anh có thể làm những việc đáng sợ hơn cả ăn người
Amy còn muốn tiệm váy cưới được mở ở đây thêm vài năm nữa, anh ta không muốn đắc tội với Thẩm Đình Thâm
Sở Vũ Triết nhếch mép bước vào trong phòng thay đồ, Bạch Nhược Y cũng bị đẩy vào trong
Lúc này, Bạch Nhược Y đã lấy lại tinh thần
Cô đẩy cửa phòng thay đồ ra, nhìn Thẩm Đình Thâm với đôi mắt ửng đỏ
Thẩm Đình Thâm một tay đút túi quần, từ khi anh6bước vào đây, ánh mắt giận dữ vẫn luôn khiến người ta cảm thấy run sợ.
Mà giờ đây ánh mắt ấy lại khiến người ta không thể nhìn thấu, cả người toát lên cảm giác xa cách, khiến Bạch Nhược Y thấy ớn lạnh trong lòng
Cô thà để Thẩm Đình Thâm mắng mỏ mình vài câu, hoặc nổi giận hỏi rõ sự thật, chí ít như vậy còn khiến Bạch Nhược Y biết rằng Thẩm Đình Thâm vẫn còn để ý tới mình
Chứ không phải như bây giờ, lạnh lùng hờ hững đứng ở cửa ra vào
Đầu ngón chân của Thẩm Đình Thâm khẽ run rẩy, ánh mắt lấp lánh như biển sâu khẽ chớp khi nhìn thấy ánh mắt ửng đỏ của Bạch Nhược Y
Trái tim0anh vẫn nhói đau như một thói quen, nhưng anh nhanh chóng kìm nén cảm giác đau đớn trong lòng
Rõ ràng là cô không đúng, cô đi gặp Sở Vũ Triết, mới khiến Sở Vũ Triết có cơ hội
Bây giờ cô không nói một lời nào, lại còn muốn kết hôn với Sở Vũ Triết
Người phụ nữ này thật độc ác
Cảnh tượng trước đây hai người cùng chung chăn gối mỗi đêm còn đang hiển hiện trước mắt, vậy mà cô lại đi thử áo cưới với người đàn ông khác? Hai người nhìn nhau từ xa, nhưng không ai mở miệng
Hình như thời gian cứ như vậy mà trôi chậm lại, hai người đều cảm thấy vô cùng dằn vặt
Bạch Nhược Y khẽ mấp máy môi,7trong lòng vô cùng xúc động, muốn chạy tới ôm lấy Thẩm Đình Thâm
Cô muốn nói rõ những hành động của Sở Vũ Triết ra, nói cho anh biết cô lo cho sự an toàn của Bạch Kiển
Muốn bảo anh giúp đỡ cô, giúp cô cứu Bạch Kiến..
Nhưng cô không thể làm được
Con người Sở Vũ Triết vô cùng đáng sợ, cô không biết Sở Vũ Triết có thể ra tay như thế nào với Bạch Kiến Cô không dám đánh cược tính mạng của Bạch Kiến
Áy náy, lo lắng, sợ hãi đều hòa theo nước mắt, nhưng lại không thể nào rơi xuống
Thẩm Đình Thâm muốn rời đi, không muốn gặp Bạch Nhược Y nữa
Nhưng nhìn thấy khóe mắt cô ửng đỏ, anh lại muốn nhào tới ôm lấy cô, như thể thì làm sao có thể bước ra ngoài được? Chân mày của anh nhăn lại, đôi môi mỏng khẽ nói: “Bạch Nhược Y, đây là cơ hội cuối cùng anh cho em, em tới đây giải thích rõ ràng với anh, mặc kệ em đã xảy ra chuyện gì với Sở Vũ Triết, anh đều tha thứ cho em.” Nghe vậy, trái tim của Bạch Nhược Y không khỏi thắt lại, cơ thể suýt nữa khuỵu xuống đất
Anh..
thực sự không để ý việc cô đã ngủ với Sở Vũ Triết sao? Trong đầu cô khẽ vang lên một tiếng: Đi đi! Đi tới đó đi! Nhưng cuối cùng cô vẫn lắc đầu: “Xin lỗi..
Thẩm Đình Thâm...”
Thẩm Đình Thâm nhíu chặt mày, nhưng rồi đôi mày ấy lại từ từ dãn ra
Môi mỏng khẽ cong lên, ánh mắt nhìn về phía Bạch Nhược Y được thu lại
Anh cúi đầu nhìn mũi chân mình, khóe miệng mỉm cười, tự chế giễu bản thân mình thực sự quá thê thảm
“Từ đâu tới cuối, người yêu em chỉ có mình anh.” Anh cúi đầu, mái tóc lòa xòa trên trán che đi biểu cảm gương mặt, chỉ lộ mỗi sống mũi rất cao
Nói xong anh đi thẳng ra ngoài
Đôi mắt màu hổ phách của Bạch Nhược Y vẫn nhìn theo bóng lưng của Thẩm Đình Thâm
Bóng lưng thẳng tắp ấy thực sự rất rộng rãi và cũng vô cùng quen thuộc
Bạch Nhược Y vẫn nhìn chằm chằm bóng dáng anh bên ngoài cửa kính, cho tới khi bóng dáng ấy biến mất
Lúc này cả người Bạch Nhược Y mới mềm nhũn, cô ngồi co quắp dưới đất
Sở Vũ Triết thay xong quần áo, nhìn thấy Bạch Nhược Y ngồi trên sàn nhà lạnh giá, bước tới muốn dìu cổ đứng dậy: “Sao thế? Không khỏe sao?” Bạch Nhược Y lại đẩy tay anh ta ra, giọng nói vô cùng lạnh lẽo: “Anh đừng đụng vào tôi, tôi không sao.” Từ lúc Thẩm Đình Thâm quay người bỏ đi, Bạch Nhược Y đã biết, lòng cô đã chết
Cổ đứng dậy lùi về phía sau, sau đó đóng cửa phòng thay đổ lại, cởi bộ áo cưới xuống, mặc quần áo của mình vào
Sở Vũ Triết đứng ngoài cửa chờ cô, thấy cô ra khỏi phòng thay đồ, hơi buồn bực: “Bộ áo cưới vừa nãy em mặc rất đẹp...” Nói xong Sở Vũ Triết nhìn sang Amy: “Đáng tiếc chủ tiệm lại không bán cho chúng ta, chúng ta đành tới của hàng khác mua vậy, đúng là phiền phức.” Amy khẽ sốc lại cổ áo mình, bất đắc dĩ nhún vai: “Tôi không thể động vào Thẩm Đình Thâm, rất xin lỗi.” Sở Vũ Triết không nói gì, dẫn Bạch Nhược Y tới cửa hàng áo cưới khác
Nhưng hai người cũng đã tới hết tất cả các cửa hàng áo của từ cao cấp, tầm trung và bình dân
Tất cả các tiệm váy cưới nhìn thấy họ đều mở miệng nói: “Không bán.”
Sở Vũ Triết không thể hiểu nổi, chẳng lẽ tất cả những tiện váy cưới trong thành phố H đều có quan hệ với Thẩm Đình Thâm sao?