*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. Lúc xe lái đến ngã ba, Thẩm Đình Thâm đột nhiên mở miệng nói chuyện, “Trần Duệ, anh tự mình xuống đi thuê xe trước đi.” “Hả?” Trần Duệ thắc mắc nhìn Thẩm Đình Thâm trong kính chiếu hậu thì thấy Thẩm Đình Thâm vẫn luôn đen mặt khó chịu
“Tôi bảo cậu xuống xe ngay bây giờ.” Thẩm Đình Thâm kiên nhẫn nói lại lần nữa
Trần Duệ hoảng sợ, vội vã trả lời một câu, “Vâng.” Nói xong cậu ta xuống xe, giữa dòng xe cộ nhộn nhịp trên đường phố, sững sờ nhìn Thẩm Đình Thâm từ ghế sau xuống xe đi tới ghế tài xế, tự mình lái xe
Đúng lúc đèn xanh ngã ba sáng lên, Thẩm Đình Thâm đạp chân ga, chạy2thẳng tới đường phía đông
Bệnh viện ở đường phía Tây, việc này Bạch Nhược Y rất rõ, cổ bối rối nhìn cảnh đường phổ bên ngoài
“Thẩm Đình Thâm, anh muốn đi đâu thế! Em muốn đến bệnh viện thăm ba em một chút!” Bạch Nhược Y lên tiếng hỏi Thẩm Đình Thâm
Thẩm Đình Thâm không để ý đến Bạch Nhược Y, giẫm mạnh chân ga một cái
Con số trên đồng hồ từ hơn 60 lên thẳng tới hơn 100, cơ thể Bạch Nhược Y nghiêng về phía trước, đã thắt đai an toàn nên không có xảy ra chuyện không may
Nhưng cô vẫn vô ý thức kêu lên một tiếng, tốc độ xe nhanh đến dọa người! Lúc ấy trong đầu Bạch Nhược Y chỉ9có một ý nghĩ, chẳng lẽ Thẩm Đình Thâm muốn tự tử vì tình với mình ở trên đường lớn ư! Đảo mắt, xe dừng lại ở cửa tiểu khu nhà Bạch Nhược Y
Thẩm Đình Thâm bước xuống, sau đó đi tới cửa xe chỗ ngồi cạnh tài xế, kéo Bạch Nhược Y vẫn còn đang hoảng hồn ra ngoài
Tiếp đó “cạch” một tiếng, ra sức đóng cửa xe lại
Dọa Bạch Nhược Y sợ đến đáy lòng run lên, giọng cô run run, “Thẩm Đình Thâm, anh dẫn em về nhà làm cái gì thế, em muốn đi gặp ba em trước.”
Thẩm Đình Thâm vẫn không để ý cô, bá đạo kéo cơ thể của cô vào trong thang máy, người đi đường đi ngang6qua còn tưởng rằng Thẩm Đình Thâm lừa bản cô dâu
Đúng lúc chị béo nhà bên cạnh cũng cùng vào thang máy, thấy lối ăn mặc này của Bạch Nhược Y, lại còn ra sức giãy giụa ở trong tay Thẩm Đình Thâm, còn gương mặt tuấn tú của Thẩm Đình Thâm lại khó chịu, không khí âm trầm đáng sợ
Chị béo đứng ở bên cạnh Thẩm Đình Thâm, “chậc chậc” miệng nói, “Sao thế? Vợ cậu lại lén cậu dụ dỗ đàn ông khác?” Bạch Nhược Y còn đang dùng dẳng nghe nói như thế, suýt chút nữa cũng phải tức đến xỉu, cô trừng mắt nhìn chị béo, vừa mới chuẩn bị bảo chị nói bậy bạ gì đó, lại nghe thấy giọng0nói trong trẻo lạnh lùng của Thẩm Đình Thâm vang lên, “Ừ, cho nên phải mang về nhà trừng trị thật tốt.” Bạch Nhược Y xấu hổ, đầu đẩy vạch đen.
Cái gì! Lần trước chỉ bảo vốn đã hiểu lầm cô, anh lại còn nói bậy! Sau này còn muốn cô gặp người khác nữa hay không!
Chị béo như có điều suy nghĩ gật đầu, vỗ vỗ bả vai Thẩm Đình Thâm, nói lời thấm thía, “Vậy cũng không có cách nào, ai bảo dáng dấp của vợ cậu đẹp mắt như vậy, lại còn trẻ thế này, cậu thật sự phải trông cô ấy thật kỹ
Dù sao người trẻ tuổi mà, bây giờ thích chơi cũng có thể hiểu được.” Đáy lòng Bạch Nhược7Y gào thét: Này! Bà câm miệng lại, không nên tùy tiện suy đoán được không! Còn Thẩm Đình Thâm vẫn đen mặt, “Tôi sẽ.” Bạch Nhược Y thật sự không còn sức mở miệng nữa, hai người các anh vui vẻ là được rồi
Cửa thang máy mở ra, chị béo về đến nhà trước
Thẩm Đình Thâm vẫn kéo Bạch Nhược Y vào trong nhà, Bạch Nhược Y ra sức đẩy tay Thẩm Đình Thâm, không muốn về nhà với anh, “Anh buông ra đi, em không trở về, em muốn đi gặp ba em trước!” Cô mệt đến thở hổn hển, thấy thật sự là không có cách nào, định đặt mông ngồi trên sàn nhà lạnh như băng, nhất định không đi theo Thẩm Đình Thâm về nhà
Thẩm Đình Thâm hoàn toàn không chịu thua dáng vẻ này của Bạch Nhược Y, trực tiếp khom người xuống bế ngang Bạch Nhược Y lên, tiếp tục đi vào nhà
Bạch Nhược Y vốn đã sớm lạnh đến run lẩy bẩy, nay trở lại với cái ôm ấm áp đã lâu không gặp này, cơ thể lập tức cảm thấy được giải cứu
Nhưng cô vẫn không ngừng giãy giụa, “Anh buông em ra! Em phải đến thăm ba em, anh buông ra, buông ra đi!” Cô vừa nói, vừa dùng nắm đấm nhỏ bé, đấm lên ngực anh từng đấm từng đấm
Đối với Thẩm Đình Thâm mà nói, căn bản giống như đang gãi ngứa.
Sắc mặt anh vẫn âm trầm, bởi vì trong đầu anh chỉ có một màn kia.
Anh hỏi Bạch Nhược Y có muốn đi với anh hay không, mặc dù cô vẫn chưa trả lời muốn hay không muốn thì đã bị Trần Duệ mở miệng ngắt lời, nhưng anh vẫn thấy khẩu hình của Bạch Nhược Y rõ ràng là một chữ “Không“.
Đây đã là lần thứ n Bạch Nhược Y từ chối anh, cũng làm cho sự nhẫn nại của anh đến cực hạn.
Trong nháy mắt, Thẩm Đình Thâm ôm Bạch Nhược đi vào trong nhà, anh thô lỗ ném Bạch Nhược, lên ghế sofa
“A.” Bạch Nhược Y khẽ kêu một tiếng, vừa mới chuẩn bị mở miệng nói gì đó thì Thẩm Đình Thâm đã cởi áo khoác trên người ra, trực tiếp cúi người đè lên người Bạch Nhược Y, đôi môi mỏng lạnh liền trực tiếp hôn xuống như vậy, lấp kín đôi môi lạnh lẽo đến tím tái của cô.
Bạch Nhược Y giãy giụa, nghiêng đầu tránh né nụ hôn của anh, thở hổn hển muốn đẩy anh ra, “Bây giờ không được, em muốn đi gặp ba em!” “Em đừng mở miệng ra là một tiếng ba, ba em bây giờ rất khoẻ, rất an toàn, hoàn toàn không có chuyện gì, em nên suy nghĩ cho kỹ phải làm sao dập tắt lửa giận trong lòng anh đi!” Thẩm Đình Thâm cắn răng lạnh lùng nói, nói xong liền một tay giữ chặt cổ của Bạch Nhược Y
Con ngươi đen nhánh tràn đầy giận dữ và ngọn lửa dục vọng
Lắc tay khống chế cổ Bạch Nhược Y không lớn lại cũng không nhỏ, khiến cho Bạch Nhược Y không thể giãy giụa kịch liệt nữa
Cơ thể của Bạch Nhược Y bị vùi lấp trong ghế sofa, bởi vì bị anh giữ chặt cổ, đầu chỉ có thể ngửa ra phía sau
Cô biết bây giờ Thẩm Đình Thâm rất tức giận, nhưng cô vẫn muốn gặp Bạch Kiến trước rồi nói
Lông mày nhỏ của cô nhăn lại thật chặt, mấp máy môi bắt đầu cầu xin tha thứ, “Em biết bây giờ anh rất tức giận, nhưng bây giờ em thật sự rất muốn gặp ba em một lần trước...” Lời còn chưa nói hết thì miệng cô đã bị một vật cứng bằng nhựa nhét vào, chỉ có thể phát ra tiếng “Ưm ưm ưm...”
Bạch Nhược Y rủ mắt nhìn, đó là hộp điều khiển ti vi Cô đưa tay muốn lấy hộp điều khiển ti vi ra khỏi miệng, hai tay ở giữa không trung liền bị bàn tay của Thẩm Đình Thâm bắt lấy, anh dùng một tay là có thể đè hai tay của cô lại.
Một cái tay khác nhanh chóng cởi thắt lưng trên thắt lưng ra, âm thanh thắt lưng bị cởi đã tiết lộ sự nôn nóng trong lòng anh.
Anh dùng thắt lưng cột hai tay Bạch Nhược Y lên trên đỉnh đầu của cô, còn trói rất chặt, để phòng lát nữa cô giãy giụa thoát ra.
Bạch Nhược Y cảm giác mình giống như sắp bị cưỡng bức, cô đành phải giãy giụa, trong miệng không ngừng phát ra tiếng “Ưm ưm ưm...”
Từ trong tiết tấu của tiếng kêu có thể nghe được, cô đang nói cái gì.
Thẩm Đình Thâm! Tên khốn kiếp này! Anh buông em ra!