*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. Tuyết Thôn quay lưng về phía Sở Vũ Triết, trong mắt chỉ có một mình Bạch Nhược Y nên không hề chú ý tới hành động của Sở Vũ Triết
Còn Bạch Nhược Y và Thẩm Đình Thâm nhìn thấy rất rõ hành động của Sở Vũ Triết, sắc mặt của hai người thay đổi, họ hét ầm lên với Tuyết Thôn: “Cẩn thận! Phía sau lưng chú!” Tuyết Thôn nhíu mày, còn chưa kịp mở miệng hỏi chuyện gì thì một tiếng “Vút” vang lên, con dao đã cứa vào cổ ông ta, khiển Tuyết Thôn lùi về phía sau, lo lắng nhìn xuống con dao đang găm trên cổ.
Tuyết Thôn liếc nhìn Sở Vũ Triết lo lắng mở miệng: “Cậu..
cậu muốn làm gì?”
“Sở Vũ Triết, anh điên rồi sao? Anh bình tĩnh đi!” Bạch Nhược Y nhíu2mày lo lắng, nhìn con dao trên cổ Tuyết Thông
Cô nhớ lại lúc trước Sở Vũ Triết đã lợi dụng Bạch Kiến để uy hiếp mình.
“Tôi không phải là chưa từng giết người.”
Thẩm Đình Thâm vẫn có thể gọi là bình tĩnh, anh đã biết trước khi Sở Vũ Triết biết họ theo sau sẽ làm ra những chuyện vô cùng mất lý trí.
Cho nên anh đã bảo Trần Duệ đừng xuất hiện vội, bảo cậu ta ở bên ngoài tìm xem có cửa nào nữa không, từ bên ngoài cửa sổ có thể đánh vào bất ngờ.
Gương mặt Sở Vũ Triết trở nên hung dữ, anh ta trừng mắt nhìn Tuyết Thôn: “Đưa cuốn sổ tiết kiệm cho tôi.”
Tuyết Thôn có thể cảm giác được con dao trên cổ mình, con dao đã cứa vào từng thớ9thịt trên cổ, ông ta cố gắng nuốt nước bọt
Tuyết Thốn nhẹ nhàng giơ tay lên, đưa cuốn sổ tiết kiệm cho Sở Vũ Triết, nhưng không dám cử động quá mạnh, sợ Sở Vũ Triết càng thêm kích động
Kiểu Ngữ Yên đang ngồi bên cạnh giờ mới kịp phản ứng lại, cô nhìn thấy Sở Vũ Triết cầm dao cứa vào cổ Tuyết Thôn nên sợ hãi vội vàng đứng dậy
Cô khẽ thẩm thì khuyên nhủ Sở Vũ Triết: “Vũ Triết, anh đừng làm những chuyện dại dột.” Đến khi Kiều Ngữ Yên mở miệng nói chuyện, Bạch Nhược Y và Thẩm Đình Thâm mới chú ý tới sự có mặt của cô, hai người cùng liếc nhìn Kiểu Ngữ Yên.
Bạch Nhược Y nhìn Thẩm Đình Thâm theo bản năng, muốn xem xem anh nhìn thấy Kiểu6Ngữ Yên sẽ phản ứng thế nào
Thẩm Đình Thâm đã không gặp Kiều Ngữ Yên nhiều năm rồi, nhưng trong mắt vẫn không khỏi có chút tình cảm đặc biệt
Nhưng bây giờ điều quan trọng nhất là trấn an dược Sở Vũ Triết, cũng không biết rốt cuộc anh ta sẽ thế nào
Thẩm Đình Thâm cũng chưa hề nói câu nào nặng lời, anh ta đã kích động đứng dậy
Thực ra Sở Vũ Triết đang rất căng thẳng, từ khi Thẩm Đình Thâm cướp Bạch Nhược Y khỏi đám cưới, anh ta đã trở nên vô cùng mẫn cảm
Sau đó lại xảy ra việc Sở Liệt bị tai nạn giao thông, khi nói chuyện với Sở Minh Hoa, anh ta nói chuyện bình tĩnh như vậy, nhưng thực ta thần kinh đã vô cùng căng thẳng, trong lòng0luôn mong ngóng có được số tiền đó
Kết quả là vừa mới thấy được số tiền tiết kiệm đó, Tuyết Thôn cũng dễ nói chuyện hơn so với tưởng tượng khiến trong lòng anh ta được an ủi ít nhiều
Nhưng anh ta lại không ngờ Thẩm Đình Thâm xuất hiện giữa chừng, cướp mất khoản tiền đó, nên đã bùng nổ
Sở Vũ Triết trừng mắt lên không phục, gương mặt đó từ trước tới giờ Bạch Nhược Y chưa từng nhìn thấy, giống như thể đã bị dồn đến bức đường cùng vậy, sau lưng anh ta là vực sâu thăm thẳm, không còn có sự lựa chọn nào khác
Khi anh ta đã sụp đổ, thì con dao trong tay cũng lung lay, khiến Tuyết Thôn không dám thở mạnh
Khi ánh mắt của anh ta nhìn về phía7Kiều Ngữ Yên, vẫn là ánh mắt lý trí và bất đắc dĩ, giọng nói của anh ta run rẩy: “Ngữ Yên, anh thực sự không còn đường lui nữa rồi, nếu nhưng không có được số tiền ấy, cả họ Sở sẽ sụp đổ bất cứ lúc nào, ba anh bây giờ vẫn đang ở trong bệnh viện không biết lúc nào mới có thể tỉnh lại...” Nghe những câu nói vô cùng suy sụp của Sở Vũ Triết, nước mắt Kiều Ngữ Yên trào ra, trong lòng cảm thấy vô cùng đau đớn, giống như gặp lại cơn ác mộng đêm qua vậy, đau đớn đến tan nát cõi lòng
“Đừng mà, Vũ Triết, anh đừng làm những chuyện điên rồ đó nữa, dù không có Sở gia, anh cũng có thể sống một cuộc sống thoải mái, bình tĩnh lại đi.” Kiểu Ngữ Yên vừa khóc lóc thảm thiết vừa bước tới bên cạnh Sở Vũ Triết.
Sở Vũ Triết nhíu mày, quát ẩm lên với Kiều Ngữ Yên: “Đừng qua đây!”
Kiều Ngữ Yên bị anh ta mắng tới sững sờ, nước mắt càng rơi nhiều hơn
Nói đến cùng cô cũng không hề quan tâm tới nhà họ Sở hưng thịnh như thế nào, từ đầu tới cuối đều chưa từng quan tâm, cô ta chỉ quan tâm tới Sở Vũ Triết mà thổi.
Cô lại không thể nhìn Sở Vũ Triết vì dòng họ mà bước vào con đường phạm tội này
“Đừng, đừng như vậy...” Kiểu Ngữ Yên lắc đầu, nước mắt lăn dài trên má, vương trên mặt cô, khiển dáng vẻ của cô ta càng trở nên rung động lòng người
Nhưng Sở Vũ Triết hiện tại đã không còn quan tâm được nhiều như vậy
Anh ta cướp cuốn sổ tiết kiệm khỏi tay Tuyết Thôn, mở ra xem
Nhìn con số ở cuối cùng, anh ta nuốt một ngụm nước bọt theo bản năng
Sau đó Sở Vũ Triết hung dữ nhìn Tuyết Thôn, không quên dí chặt con dao trong tay: “Mật khẩu! Hãy nói thầm mật khẩu cho tôi.” Nói xong anh ta nghiêng đầu, đưa tai vào cạnh miệng của Tuyết Thôn để chuẩn bị ghi nhớ mật khẩu
Đôi mắt Tuyết Thôn hoảng hốt, không muốn nói mật khẩu cho Sở Vũ Triết biết, nhưng lại không còn sự lựa chọn nào khác
Đúng lúc này, Thẩm Đình Thâm lại bình tĩnh cất giọng nói, đôi mắt đen láy vô cùng giận dữ: “Sở Vũ Triết, chuyện đã tới nước này, anh còn ngây thơ cho rằng, có mật khẩu của cuốn sổ tiết kiệm này thì có thể ra khỏi đây mà không hề tổn thất gì sao?”
Sở Vũ Triết híp mắt lại, nhìn tình địch duy nhất trong cuộc đời anh ta, khóe miệng cong lên một cách lạnh lùng, không khỏi hoảng hốt.
“Thẩm Định Thân mày có biết là tao ghét mày như thế nào không? Từ nhỏ tới lớn, người trong dòng họ luôn đem mày ra để so sánh với tao, tao không thể thắng được mày! Sau đó vất vả lắm tao mới có một người vợ chưa cưới được đính ước từ nhỏ, chỉ cần kết hôn với cô ta là có thể lấy được tài sản
Thế nhưng đáng chết lại là người đàn bà của mày!” Nói đến đoạn sau Sở Vũ Triết gần như là muốn hét lên, ánh mắt anh ta đỏ ngầu: “Vì sao vậy! Vì sao cả đời tạo lại cứ phải dính dáng tới mày! Tao không muốn có liên quan gì tới mày hết mày biết không?”
Đôi mắt Thẩm Đình Thâm khẽ chớp, trong ánh mắt không hề có cảm xúc gì: “Sở Vũ Triết, buông dao trong tay ra đi, trả lại sổ tiết kiệm cho Bạch Nhược Y, chuyện ngày hôm nay tôi sẽ coi như chưa từng xảy ra, tôi sẽ cho anh một con đường lui.”
Cách nói chuyện của Thẩm Đình Thâm vẫn luôn luôn mang lại cho người nghe một cảm giác vô cùng dễ chịu.