*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. Nhưng tay anh ta còn chưa kịp dùng sức thì đột nhiên có một cánh tay nhanh chóng giữ chặt cánh tay cầm dao, kéo mạnh ra đằng sau
“Soạt!” Tay Sở Vũ Triết bị ép chặt ra đằng sau, hơn nữa cảm giác nhói đau, lúc này anh ta mới nghiêng đầu nhìn lại.
Thấy rõ được người phía sau, chính là Trần Duệ, anh ta mắng một chửi một cách thậm tệ: “M* nó, đừng làm hỏng việc của tao!”
Anh ta vừa nói vừa dùng sức muốn rút tay khỏi tay của Trần Duệ, dao trong tay khẽ động
Trần Duệ giống như một công tử ăn chơi, từ trước tới giờ chưa từng tập thể hình, nhưng cũng thực sự là một người cứng rắn
Mặt Sở Vũ Triết tối sầm lại, lông mày2nhíu chặt lại, khẽ dùng sức: “M* nó, mày buông tao ra.”
Từng câu từng chữ vừa được nói xong, Trần Duệ đã lấy được dao của Sở Vũ Triết ra sau lưng, sau đó nhanh chóng ném con dao ra thật xa.
Tuyết Thôn thấy vậy cũng phối hợp với Trần Duệ, vặn cánh tay còn lại của Sở Vũ Triết.
Trần Duệ và Tuyết Thôn mỗi người một bên đề bả vai Sở Vũ Triết xuống, giữ Sở Vũ Triết lại.
Sở Vũ Triết đang bị giữ chặt, trừng mắt lên, không cam chịu khuất phục, chửi ầm ĩ: “Các người mau thả tôi ra! Buông ra!”
Kiều Ngữ Yên cũng nhanh chóng bước tới, đôi mắt đẫm lệ nhìn Sở Vũ Triết: “Vũ Triết chúng ta đừng tranh giành nữa, đừng tranh giành nữa được9không?”
Cùng lúc đó Thẩm Đình Thâm và Bạch Nhược Y cũng bước tới
Ánh mắt của Bạch Nhược Y nhìn về phía Kiều Ngữ Yên, nhìn vào gương mặt thanh tú và yếu ớt, cô ta đã khóc thành ra như vậy, thực sự khiến cho người khác đau lòng
Còn Thẩm Đình Thâm thì nhanh chóng vung tay, đâm thẳng vào mặt Sở Vũ Triết.
Chỉ nghe thấy một tiếng động vang lên, mặt của Sở Vũ Triết như bị chôn vùi xuống sàn nhà, đợi tới khi anh ta có thể ngẩng được đầu lên thì sống mũi đã chảy máu
Hai mắt anh vẫn hẳn lên tia hận thù, khóe miệng cong lên: “Con m* nó, mày đánh tao thể là có ý gì? Có bản lĩnh thì bảo họ thả tao ra, chúng6ta một chọi một.” “Như anh mong muốn! Thẩm Đình Thâm cởi áo khoác ra, một bên vẫy tay với Trần Duệ bảo họ buông anh ta ra
Trần Duệ khẽ nhíu mày, cậu ta cũng muốn xem kịch hay
Khả năng đánh đấm của Thẩm Đình Thâm không phải người bình thường có thể so sánh được, cho đến nay chưa từng thấy ai là đối thủ của Thẩm Đình Thâm
Ngược lại Tuyết Thôn lại hơi do dự, dù sao ông ta cũng vừa bị Sở Vũ Triết cầm dao đe dọa
Trần Duệ vỗ vai ông ta vừa cười vừa nói: “Yên tâm đi, dù Thẩm Đình Thâm không đánh được thì chúng ta có thể hỗ trợ được mà.” Tuyết Thôn lúc này mới thả lỏng tay ra, ánh mắt nhìn chằm chằm0vào Sở Vũ Triết, để có thể giúp Thẩm Đình Thâm giữ chặt Sở Vũ Triết bất cứ lúc nào
Nhận được sự tự do, Sở Vũ Triết lắc hai tay, xoay cổ rồi cười: “Ha ha ha.” ánh mắt sáng bừng lên
Một người đã không còn gì cả như anh ta, cũng chẳng còn gì phải sợ hãi nữa rồi
Kiều Ngữ Yên thấy họ muốn đánh nhau, bước tới ôm chặt lấy Sở Vũ Triết, giọng nói đầy vẻ nghẹn ngào cầu xin anh ta: “Vũ Triết, đường đánh nhau với anh ấy, anh đánh không lại anh ấy đâu.” Sở Vũ Triết không đành lòng nhìn cô như vậy, đưa tay đẩy cơ thể yếu đuối của Kiều Ngữ Yên ra, dứt khoát muốn quyết đấu với Thẩm Đình Thâm
Trần Duệ khoanh7tay lại, mang tâm lý nghe ngóng, vội vàng ôm lấy Kiều Ngữ Yên, đưa cô đến một một căn phòng khác sau đó đóng cửa phòng lại
Cậu ta đứng ở trước cửa không để cho Kiều Ngữ Yên mở cửa ra
Sau đó Trần Duệ nhìn về hướng Sở Vũ Triết và Thẩm Đình Thâm phất tay: “Được rồi, hiện tượng đã được thu dọn sạch sẽ, hai người bắt đầu đi.” Thẩm Đình Thâm cũng không hề vội vã, cởi cúc ở tay áo ra, sắn lên, sau đó khẽ cười, lộ ra vẻ khiêu khích nhìn Sở Vũ Triết cười: “Tới đây đi.” Sở Vũ Triết cũng cười, máu mũi đã nhuộm đỏ môi anh ta, anh ta đưa tay lau sạch
Sau đó anh ta giơ tay nắm thành quyền rồi vung về phía Thẩm Đình Thâm, tiếng vung quyền trong không khí như tiếng dao xé gió vậy
Thẩm Đình Thâm đứng đối diện với anh ta lại không hề tỏ ra hoang mang, khoảnh khắc nhìn thấy nắm đấm đó vung tới, anh giơ tay lên chặn, chân đạp vào ngực của Sở Vũ Triết
“Bịch” một tiếng phát ra từ trên ngực, khiến toàn thân anh ta đau nhức, những động tác tay của anh ta không vì thế mà dừng lại, ngược lại còn tăng tốc vung về phía Thẩm Đình Thâm
Từ xa nhìn lại, nắm đấm mạnh mẽ đang giáng xuống người Thẩm Đình Thâm
Nhưng mỗi lần như vậy đều bị Thẩm Đình Thâm tránh né một cách nhanh gọn, không những vậy, mỗi lần tránh né xong lại còn phản kích lại anh ta
Nhưng Sở Vũ Triết cũng nhanh nhẹn không hề thua kém Thẩm Đình Thâm, lùi lại ba bước có thể tránh được
Hai người đánh nhau một lúc thì nhìn giống như kiểu Thẩm Đình Thâm đang tự đánh một mình, Sở Vũ Triết bị đau không ngừng kêu rên vậy
Thoạt đầu chỉ là tiếng kêu khe khẽ, sau đó anh ta càng ngày càng không thể kiềm chế được mà kêu lớn hơn.
Một tiếng “á” đau đớn hòa lẫn tiếng chân đạp trung vào cơ thể Sở Vũ Triết đập vào tai của Kiều Ngữ Yên đang bị nhốt ở trong phòng
Kiều Ngữ Yên càng khóc lớn hơn, cô yếu đuối dùng sức đập vào cửa phòng: “Anh mở cửa ra đi! Trần Duệ, anh mở cửa ra cho tôi! Đừng đánh Vũ Triết nữa, đừng đánh anh ấy nữa, xin các người, đừng đánh anh ấy nữa!” Sau đó, Sở Vũ Triết không còn sức để đánh trả lại Thẩm Đình Thâm, kết quả trận đấu đã quá rõ ràng
Còn hai chân Thẩm Đình Thâm thì không hề có ý định buông tha, vẫn cứ không ngừng chào hỏi cơ thể của Sở Vũ Triết
Một lát rồi lại một lát đá Sở Vũ Triết ngã ra đất mà hai chân anh cũng hề bỏ qua cho anh ta
“Thẩm Đình Thâm, thôi đi.” Bạch Nhược Y bước tới bên cạnh Thẩm Đình Thâm, đưa tay kéo tay Thẩm Đình Thâm muốn bảo anh đừng đánh nữa
Nhưng lửa giận trong lòng của Thẩm Đình Thâm làm sao đã có thể nguôi ngoai, nhớ tới việc Bạch Nhược Y đã từng ngủ với anh ta, nhớ tới việc Bạch Nhược Y đã đăng ký kết hôn với anh ta..
Những điều này đủ để Thẩm Đình Thâm muốn giết chết Sở Vũ Triết, chỉ đá mấy cái như vậy có bõ bèn gì?