*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. Tay anh ta vừa chạm đến cánh tay Bạch Nhược Y, Bạch Nhược Y luôn cố gắng nhịn đau, trong nháy mắt kia gần như cô không nhịn nổi nữa Bạch Nhược Y nhíu mày, thầm nói một câu không ổn, cơ thể liền ngã về hướng ngược lại với Thụy Tư
Thụy Tư sợ tới mức trái tim giật nảy lên, anh ta nhanh chóng giơ tay muốn túm lấy người Bạch Nhược Y
Mắt thấy hai tay Thụy Tư sắp tiếp được Bạch Nhược Y thì đột nhiên xuất hiện một cánh tay khác ở giữa người Bạch Nhược Y và tay anh ta Cánh tay kia cường tráng, mạnh mẽ, trực tiếp ôm cả người Bạch Nhược Y Lúc Thụy Tư kịp phản ứng lại thì Thẩm Đình Thâm đã ôm Bạch Nhược2Y lên, môi Thẩm Đình Thâm nhẹ nhấc lên, anh lạnh nhạt nhìn thoáng qua Thụy Tư: “Phiền anh đưa thư ký của tôi về phòng nhé” Nói xong, Thẩm Đình Thâm liền ôm Bạch Nhược Y, bước từng bước lớn đi thẳng ra ngoài
Thụy Tư đứng nguyên tại chỗ ngẩn người, nhìn theo bóng dáng Thẩm Đình Thâm ôm Bạch Nhược Y ra ngoài, trong mơ hồ có cảm giác như hình ảnh này đã từng thấy qua đâu đó
Thế nhưng hiện tại anh ta thực sự không nhớ ra cảnh tượng này mình đã từng nhìn thấy ở đâu rồi, hơn nữa số lần anh ta gặp được Thẩm Đình Thâm và Bạch Nhược Y cũng chỉ đếm trên đầu ngón tay
Đang lúc anh ta vẫn còn nghi hoặc, sau lưng liền7truyền tới tiếng nói chứa ý cười của Như Kính: “Thụy Tư, tôi thấy anh vẫn nên đến đây cùng ăn đi, chứ nếu không nhiều như vậy, tôi làm sao ăn hết được đây?”
Thụy Tư lấy lại tinh thần, quay đầu nhìn thoáng qua Như Kính
Nếu Thẩm Đình Thâm mới nãy đã nói nhờ mình đưa Như Kính về phòng, thì hiện tại anh ta cũng không có việc gì, chi bằng lại ăn cơm với Như Kính xong rồi đưa cô ấy về cũng được Thụy Tư ngồi về chỗ của mình, cầm đũa gắp đồ ăn trước mặt, gương mặt lộ rõ tâm sự
“Sao vậy? Trông anh như có tâm sự vậy” Như Kính nhìn qua, chỉ một lát đã hiểu được tại sao Thụy Tư lại buồn rầu: “Có phải9anh đang nghĩ, Thẩm Đình Thâm và cô Bạch có quan hệ gì hay không?” Thụy Tư lập tức ngẩng đầu nhìn chằm chằm Như Kính: “Cô Như, cô biết sao?” “Tôi tất nhiên biết rồi” Như Kính gắp thức ăn cắn một miếng, sau đó lấy điện thoại ra lướt vài cái, đưa cho Thụy Tư xem
Thụy Tư cầm điện thoại nhìn thoáng qua, phía trên đều là scandal giữa Thẩm Đình Thâm và Bạch Nhược Y Những thứ làm Thụy Tư như hiểu rõ chính là hai chữ “vợ trước” bên trong các loạt tin tức kia
Lúc trước khi Thụy Tư đến thành phố H, cũng đã từng điều tra qua tư liệu của Thẩm Đình Thâm, có lẽ là do khi đó cũng đã từng gặp qua những scandal này, nên5mới cảm thấy hình ảnh Thẩm Đình Thâm ôm Bạch Nhược Y có cảm giác hơi quen
“Được rồi, giờ anh có thể ăn cơm thật ngon rồi đấy” Như Kính cười cầm lại điện thoại trong tay Thụy Tư, sau đó cầm đũa gõ vào bát Thụy Tư nói Mà thứ Thụy Tư chú ý tới, chính là đầu chiếc đũa mà Như Kính dùng để gõ chén mình, cái này vừa nãy mới bị Như Kính cắn trong miệng đấy
Cái này cái này bẩn quá đi
Trên mặt Thụy Tư hiện lên vẻ chán ghét không dễ phát giác, nhưng vì không muốn khiến Như Kính khó chịu, Thụy Tư vẫn cầm đũa bắt đầu ăn, nhưng gắp đồ ăn xong cũng không bỏ vào bát nữa
Ánh mắt Bạch Nhược Y mơ hồ nhìn3người đang ôm mình, chóp mũi tràn ngập mùi hương quen thuộc, lẫn vào mùi thuốc lá trên người Thẩm Đình Thâm
Là Thẩm Đình Thâm sao?
Dạ dày đau nhức khiển năng lực phân biệt của Bạch Nhược Y kém đi rất nhiều, cô không ngừng cuộn người muốn đứng dậy, nhưng đau đớn khiến cô phải từ bỏ “Không phải Diệp Thâm đã nói em phải chú ý vấn đề ăn uống sao? Sao lúc ngồi trên máy bay lại không ăn cơm?” Gương mặt Thẩm Đình Thâm lạnh lùng, lông mày đen nhánh nhíu chặt, đôi mắt nhìn chăm chú gương mặt đau khổ của Bạch Nhược Y
Trong lòng Thẩm Đình Thâm cũng thấy khó chịu theo, anh vội nhanh chân hơn
Bạch Nhược Y nghe ra giọng Thẩm Đình Thâm, xác nhận người ôm mình là anh, chứ không phải ảo giác của chính mình Cô phát ra hơi thở nặng nề, giống như đang rất đau đớn Nhưng cô vẫn cố cắn môi chịu đựng, hờn dỗi nhìn lên gương mặt của Thẩm Đình Thâm: “Vậy còn anh thì sao, không phải anh không muốn nói chuyện với em sao? Vậy còn quản em làm cái gì?”
“Em xem em đã đau thành cái dạng này rồi, vậy mà còn mạnh miệng như vậy” Thẩm Đình Thâm lạnh lùng, nhưng ánh mắt lại lộ ra tia lo lắng, giọng điệu nói chuyện cũng dịu dàng hơn rất nhiều “Không không cần anh lo” Bạch Nhược Y bây giờ chỉ cần hơi dùng chút sức, dạ dày đã cảm thấy đau đến chịu không nổi, cho nên chỉ nói một câu đã khiến cô đau đến mức mặt mày méo xệch Lông mày Thẩm Đình Thâm cũng nhíu lại, không mở miệng nói chuyện với Bạch Nhược Y nữa Anh sợ nếu mình nói thêm gì nữa, sau đó Bạch Nhược Y lại muốn cãi lại vài câu, sẽ khiến cô càng khó chịu hơn Rất nhanh, anh đã đưa Bạch Nhược Y về phòng mình, nhẹ để Bạch Nhược Y lên giường Bạch Nhược Y đau đến nỗi phải ấn bụng mình, cả người đều co lại, ánh mắt cô nhìn thoáng qua bóng dáng Thẩm Đình Thâm: “Anh mang em tới phòng anh làm gì? Anh có thuốc trị đau dạ dày sao?”
Thẩm Đình Thâm không để ý tới cô, lấy trong va li mình ra ít thuốc giảm đau cùng với thuốc dạ dày Thuốc dạ dày kia chính là thuốc Diệp Thâm kê đơn cho Bạch Nhược Y lúc trước, có thể giảm đau rất nhanh Lúc trước khi thấy Diệp Thâm đưa mấy hộp thuốc đau dạ dày cho Bạch Nhược Y, anh ngồi cạnh cũng đem theo mấy hộp
Lúc ấy Diệp Thâm còn kinh ngạc hỏi: “Cậu cũng bị đau dạ dày à?” Làm bác sĩ tư của Thẩm Đình Thâm, quan tâm đến sức khỏe anh cũng là một phần công việc
“Không có, chỉ là tôi cảm thấy về sau còn cần dùng tới thôi” Thẩm Đình Thâm nói rõ, lúc ấy anh có cảm giác như vậy
Không ngờ tới chỉ mới mấy tháng trôi qua, anh thật sự phải dùng tới nó rồi
Thẩm Đình Thâm rót một cốc nước ấm, một tay bưng nước, một tay cầm thuốc đi tới cạnh giường Ngón tay cái cùng ngón trỏ cầm một viên thuốc màu trắng đưa đến miệng Bạch Nhược Y: “Há miệng ra” Người này muốn mớm thuốc cho người ta, cũng không biết nhẹ nhàng chút nữa Giọng điệu lạnh lùng cứ như muốn ép người ta uống thuốc độc vậy Bạch Nhược Y hơi mím khóe môi trắng bệch, ánh mắt tập trung tiêu cự nhìn thuốc trong tay Thẩm Đình Thâm, con ngươi màu hổ phách lộ ra tia kiên cường Cô khó khăn giơ tay, muốn lấy thuốc trong tay Thẩm Đình Thâm qua: “Tự em uống được rồi”
Thẩm Đình Thâm thu tay lại, ánh mắt hung hăng liếc qua Bạch Nhược Y: “Há miệng ra”
Bạch Nhược Y thở ra một hơi nặng nề: “Em nói, em muốn tự uống thuốc! Em không muốn anh đút cho em”