*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. Còn Chu Kỳ thì ra sức giữ lấy Chu Du, khẽ nhăn mày: “Em nhỏ tiếng một chút, ở đây vẫn còn đông người lắm, lỡ như lại lên trang nhất của báo thì sẽ rất phiền toái” “Là lỗi của em, rốt cuộc tại sao chị lại đi chung với Thẩm Đình Vũ hả?!” Chu Du thật sự bị chọc tức Lúc nói chuyện, cô không kiềm được đến nỗi muốn giậm chân Cố Thần Trạch dịu dàng vỗ lưng Chu Du để cô bình tĩnh lại: “Từ từ nói, đừng nóng vội”
Thật ra Chu Du đang sợ Thẩm Đình Vũ sẽ làm chuyện gì tổn thương đến Chu Kỳ Trong mắt cô, Chu Kỳ đã đủ đáng thương rồi
“Vừa khéo chị đang dạo phố, tình cờ gặp Thẩm Đình2Vũ Anh ta nói hai nhà Thẩm - Chu có chút tình nghĩa nên mời chị ăn một bữa cơm, em căng thẳng như vậy làm gì? Anh ta có thể làm gì chị chứ?” Chu Kỳ kéo Chu Dụ ngồi xuống, sau đó liếc nhìn Thẩm Đình Vũ rồi cắn môi: “Nếu em không thích chị và anh ta ở gần nhau, vậy thì từ nay về sau chị không để ý tới anh ta nữa” Thẩm Đình Vũ đang ăn cơm, bàn tay cầm đũa hơi khựng lại Cảm giác kỳ lạ cuộn trong lòng cậu ta nhưng lại không thể nói rõ đó là cảm giác gì, chỉ biết nó vừa tê vừa đau, khiến cậu ta vô cùng khó chịu mà chỉ có thể âm thầm lắc7đầu, muốn mau chóng bỏ qua cảm giác này “Chúng ta không ăn nữa Đi thôi, em đưa chị về” Chu Dụ kéo tay Chu Dụ, muốn đưa cô ta đi
Cố Thần Trạch thấy một chiếc túi xách nữ được đặt bên cạnh Thẩm Đình Vũ, anh ta biết đó là Chu Kỳ nên lập tức cười với Thẩm Đình Vũ: “Tôi cầm túi xách của Chu Kỳ đi nhé, cậu cứ từ từ ăn” Thẩm Đình Vũ dựa người ra sau, nhường chỗ để Cố Thần Trạch lấy túi xách đi Sắc mặt cậu ta trông có vẻ rất khó coi, giống như đang ngầm bực bội
Chu Kỳ thật sự không còn cách nào, chỉ đành bất đắc dĩ nhìn thoáng Thẩm Đình Vũ, cuối cùng vẫn theo Chu Du9rồi lên xe Cố Thần Trạch Cô ta và Chu Dụ ngồi ở ghế sau
Chu Du vẫn còn giận dữ, không ngừng cau mày và nói với Chu Kỳ: “Chị có biết Thẩm Đình Vũ là loại người gì hay không? Anh ta mời chị đi ăn cơm mà chị cũng đi, lỡ ngày nào đó anh ta lợi dụng rồi vứt bỏ chị thì biết phải làm sao đây?”
“Được rồi, cùng lắm chỉ ăn một bữa cơm, em đừng nói nữa được không?” Chu Kỳ hơi buồn bực Bỏ mặc Thẩm Đình Vũ một mình ở đó, trong lòng cô ta cảm thấy không còn tư vị
Cố Thần Trạch vừa lái xe, vừa quan sát vẻ mặt Chu Kỳ qua kính chiếu hậu, nhìn ra Chu Kỳ và Thẩm Đình5Vũ chẳng phải tình cờ gặp nhau ăn cơm Anh ta chợt nhớ tới lần hợp tác dự án rượu giữa Chu thị và Cố thị, phát hiện trong rượu có vấn đề Nếu như anh ta không lầm thì ắt hẳn người động tay động chân là Chu Kỳ, còn kẻ đứng sau màn thao túng là Thẩm Đình Vũ mới đúng Bằng không, với tính tình của Chu Du, bất luận điều tra thế nào, cô cũng nhất định phải giải thích rõ ràng với Cố Thần Trạch
Nhưng từ đầu đến cuối Chu Du chưa từng nói thêm câu nào với anh ta về lần xảy ra sự kiện rượu giả, còn Chu thị thì bồi thường cho Cố thị một khoản tiền rất lớn Sự việc thật sự3trôi qua rồi mà Chu Du cũng không đề cập tới một câu, e rằng cô đã biết người động tay chân vào là Chu Kỳ Cố Thần Trạch khẽ nhăn mày, anh ta cứ cảm thấy gần đây tiếng vang của Thẩm Đình Vũ bên Thẩm thị quá lớn Đôi khi về nhà ăn cơm, anh ta cũng nghe Cổ Vưu nhắc tới Thẩm Đình Vũ Rõ ràng bây giờ là thời điểm cuối năm, công ty xí nghiệp nào cũng vội vã tổng kết công tác cuối năm; vì vậy nên hoàn thành càng nhiều hạng mục càng tốt, để đến cuối năm tổng kết sẽ có thứ hạng cao ở thành phố H Thế nhưng, Thẩm Đình Vũ lại âm thầm lui tới với mấy công ty nhỏ không có danh tiếng, thậm chí ký kết với mấy công ty đó vài hạng mục mà chính họ không thể làm được Chẳng hiểu rốt cuộc Thẩm Đình Vũ muốn làm gì, dù sao cũng cứ cảm thấy cậu ta muốn làm Thẩm thị thất bại Thẩm Đình Vũ vẫn đang dùng cơm trong nhà hàng, cậu ta không có một chút hứng thú với đồ ăn ngay trước mặt nên vẫy tay gọi người phục vụ tới tính tiền Người phục vụ vừa tới đã thấy năm món trên bàn vốn chưa được động vào, ngay cả rau xanh cũng chỉ mới gắp vài đũa, vì thế anh ta có lòng nhắc nhở: “Thưa ngài, ngài vẫn chưa động vào các món ăn này, chúng tôi có thể gói lại
miễn phí giúp ngài ạ” Thẩm Đình Vũ đột nhiên quay đầu, trừng mắt nhìn người phục vụ bằng vẻ hung thần ác sát, cất tiếng trầm thấp đầy mỉa mai: “Sao hả? Cảm thấy tôi không động vào đồ ăn nên lãng phí à?”
“Dạ Ngài xem, mấy món này rất đắt tiền; ngài chưa hề động một đũa, quả thật rất lãng phí ạ” Người phục vụ nở nụ cười tươi tắn, vốn dĩ nhà hàng này đề cao nguyên tắc tiết kiệm thức ăn
Nhưng nếu Thẩm Đình Vũ không muốn gói lại cũng được, người phục vụ chỉ lịch sự nhắc nhở một câu mà thôi
Đôi môi mỏng của Thẩm Đình Vũ lạnh lùng nhếch lên Bất thình lình, cậu ta giơ tay quét sạch đồ ăn trên bàn, toàn bộ bát đĩa đều bị cậu ta hát xuống đất
Tiếng bát đĩa rơi vỡ “loảng xoảng” đột ngột vang lên trong nhà hàng, khiến không ít khách tới ăn phải ghé mắt nhìn Người phục vụ cũng bị hù dọa, anh ta không ngờ vị khách này lại nóng nảy như vậy: “Thưa thưa ngài, ngài làm gì vậy ạ? Hất vỡ bát đĩa của chúng tôi là phải bồi thường đấy” “Ông đây có tiền” Thẩm Đình Vũ lấy ví tiền trong túi ra, rút một chồng tiền màu đỏ thật lớn rồi ném vào mặt người phục vụ Mấy tờ tiền màu đỏ bị ném “bốc” vào mặt người phục vụ rồi rơi xuống đất, dính đầy dầu mỡ trên đồ ăn Khách tới ăn trong nhà hàng bỗng ùn ùn kéo tới cầm điện thoại chụp hình, họ bắt đầu ghé tai nhau chỉ trích: “Tên này bị gì thế nhỉ?”
“Có tiền thì giỏi lắm sao, hơn nữa còn vứt vào mặt người ta”
“Phải đấy, mấy tên có tiền toàn coi trời bằng vung!”
Người phục vụ đã đi làm từ năm mười mấy tuổi, chưa từng gặp trường hợp như vậy Anh ta giật mình ngay tại chỗ, không dám thở mạnh một tiếng
Trước những tiếng chỉ trích của mọi người, Thẩm Đình Vũ không quan tâm, ung dung bình tĩnh rời khỏi nhà hàng
Đợi đến khi quản lý nhà hàng chạy ra, muốn chủ trì công đạo cho người phục vụ thì Thẩm Đình Vũ đã sớm trở về công ty, cả người toát ra sức ép khiến người ta không dám lại gần