Thịnh Thế Hôn Nhân

Chương 407: Đồn cảnh sát



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Tất cả anh đều không muốn để cho người đàn ông khác nhìn thấy, dù là dáng vẻ gì của em, anh hi vọng người thấy chỉ có thể là anh, chỉ có anh

Nhưng những lời buồn nôn như vậy, bây giờ Thẩm Đình Thâm sao có thể nói ra thành câu, trong đầu anh đều là lời nhắc đi nhắc lại của bác sĩ, rằng: Tuổi ba cậu đã rất cao, bây giờ bị bệnh, không thể chịu thêm một kích thích nào

Nhưng cụ thể rốt cuộc là bệnh gì, bác sĩ chưa từng có nói rõ với Thẩm Đình Thâm, có lúc anh nghĩ lại cũng thấy hơi kỳ lạ

Bạch Nhược Y cau mày nhìn chằm chằm Thẩm Đình Thâm, đang chờ câu nói đằng sau từ chỉ đó

Nhưng2mãi không thấy Thẩm Đình Thâm mở miệng nữa, điều này làm cho Bạch Nhược Y càng thêm khó chịu

Cô lại cố gắng thoát khỏi, nhưng dù có giấy cũng không thoát được nên lại càng thêm buồn bực, “Anh buông em ra! Anh buông ra! Có phải anh cảm thấy chơi trò chơi lúc gần lúc xa này với em rất vui phải không?” “Anh không muốn đùa với em” Thẩm Đình Thâm nghiêm túc nói, nhưng anh cũng biết bây giờ nói cái gì cũng có vẻ không thuyết phục

Anh cũng không rõ rốt cuộc mình muốn nói điều gì, chỉ là không muốn cứ như vậy mà buông tay Bạch Nhược Yra

Anh cảm thấy nếu buông cô ra, sẽ thật sự đánh mất cô

“Vậy rốt cuộc anh muốn7làm cái gì? Trong lòng anh có chuyện, hay là nói anh có nỗi khổ tâm gì, anh nói thẳng với em đi!” Bạch Nhược Y cãi nhau với Thẩm Đình Thâm, uất ức của mấy ngày nay cũng cuồn cuộn trào lên trong lòng, làm cho chóp mũi của cô vừa đau vừa xót, “Anh đã nói anh thích em, chúng ta cũng đã cùng nhau trải qua nhiều chuyện như vậy

Có chuyện gì anh nói ra, em có thể không hiểu cho anh sao? Tại sao anh lại chơi trò này với em”

Cuối cùng Bạch Nhược Y cũng khó có thể tự kiềm chế, hốc mắt đỏ lên, giọng nói của cô trở nên khàn khàn, hơi thở gấp gáp, “Chơi trò

trò chơi lúc xa lúc gần này, nhìn9em bởi vì thái độ của anh mà trở nên nhạy cảm, đa nghi như vậy, trở nên khổ sở như vậy anh sẽ có cảm giác thành tựu sao?” “Không có

anh không có” Trong con ngươi đen nhánh của Thẩm Đình Thâm lóe lên ánh sáng đau lòng

Mỗi lần thấy Bạch Nhược Y uất ức, trong lòng của anh khó chịu hơn bất cứ ai

Trước kia Thẩm Đình Thâm cho rằng mình không gì không làm được, chỉ cần là thứ anh muốn là anh có thể lấy được

Nhưng sau khi gặp được Bạch Nhược Y, anh mới hiểu được mình không có khả năng này

Anh muốn Bạch Nhược Y không hề vì bất cứ chuyện gì mà rơi nước mắt nữa, nhưng hình như chính mình luôn là người5làm cho cô khóc

Điều này làm cho anh rất bất đắc dĩ, cũng làm cho anh rất đau đầu

“Đủ rồi!” Bạch Nhược Y ra sức giãy giụa, cánh tay cô cuối cùng cũng được bàn tay của Thẩm Đình Thâm, “Anh nghĩ kỹ đi, hoặc là anh nói thẳng với em, rốt cuộc anh xảy ra chuyện gì mà phải đối xử với em như vậy

Hoặc là”

Nói đến đây, Bạch Nhược Y dừng một chút, trong con ngươi màu hổ phách toả ra ánh sáng vô cùng trong trẻo, “Hoặc là chúng ta cứ như vậy chia tay đi, chuyện công trình đi kèm, sau khi em về nước sẽ ở công ty làm một bản kế hoạch cho Thẩm thị các anh, anh cứ đối xử bình thường là được3rồi

Nếu thông qua thì giao công trình đi kèm cho Bạch thị, nếu không qua thì không qua

Công trình và anh đối với em mà nói đều như nhau

Em không phủ nhận em rất muốn anh, rất muốn lấy được công trình lần này, nhưng từ trước đến nay em không muốn ép buộc”

Thẩm Đình Thâm vô cùng không thích giọng điệu nói chuyện này của Bạch Nhược Y, anh thà rằng Bạch Nhược Y nổi giận với mình, cũng không nguyện ý nghe cô bình tĩnh nói chuyện như vậy

Anh vươn tay ra, muốn níu cơ thể Bạch Nhược Y lại

Đột nhiên xung quanh truyền đến tiếng bước chân dồn dập, Thẩm Đình Thâm và Bạch Nhược Y cùng nhau quay đầu nhìn, chỉ thấy ba bốn cảnh sát cầm gậy cảnh sát xông tới

Sau đó dưới tình huống hai người bọn họ vẫn còn đang ngây người, mấy người trực tiếp đè cơ thể của Thẩm Đình Thâm xuống, còn còng tay của anh lại

Từ cuộc nói chuyện của những cảnh sát đến còng tay đó, hình như Thẩm Đình Thâm nghe thấy bọn họ dùng tiếng Anh nói, “Không cần khoá còng tay chứ? Áp thẳng về đồn cảnh sát là được”

Một người khác nói, “Người mới vừa báo cảnh sát đó đã nói, người đàn ông này là đai đen cấp sáu, cần phải khoá còng tay”

Thẩm Đình Thâm,“”

Một người nữ cảnh sát dùng tiếng Anh với Bạch Nhược Y, “Chào cô, vừa rồi có người nói người đàn ông này là bọn buôn người, phiền cô theo tôi cũng đến đồn cảnh sát ghi chép một chút được không?”

Bạch Nhược Y,“” Trên xe cảnh sát, Bạch Nhược Y và Thẩm Đình Thâm cùng nhau ngồi ở chỗ ngồi phía sau, bởi vì tay của Thẩm Đình Thâm còn bị còng lại ở sau lưng, cho nên cảnh sát mới để cho hai người bọn họ ngồi ở trên một chiếc xe

Thẩm Đình Thâm nhướng mày nhìn Bạch Nhược Y, “Em còn muốn đến đồn cảnh sát nói bừa sao?”

Mặc dù Bạch Nhược Y vẫn còn đang giận Thẩm Đình Thâm, nhưng lúc này, cô thật sự hơi muốn cười, không nhịn được nên phải len lén che miệng cười

“Đừng cười, đừng lãng phí thời gian của cảnh sát người ta, em nói thẳng với bọn họ đi” Thẩm Đình Thâm vừa lên xe thì dùng tiếng Anh giải thích cho bọn họ, cũng không biết có phải những cảnh sát này không nghe thấy Thẩm Đình Thâm giải thích bằng tiếng Anh hay không mà hoàn toàn không để ý đến anh

Họ muốn bắt hai người đến đồn cảnh sát, làm một điều tra toàn diện rồi nói

Bạch Nhược Y khẽ họ hai tiếng, hắng giọng một chút, dùng tiếng Anh nói với cảnh sát đang lái xe, “Ngại quá, người này không phải là người buôn lậu gì đó, lúc nãy chúng tôi đang đùa, cho nên các anh có thể thả anh ấy, anh ấy thật sự không phải là kẻ buôn lậu”

Cảnh sát vừa lái xe vừa nghe nhạc, nhìn hai người từ trong kính chiếu hậu một cái, nói bằng giọng tiếng Anh nồng hậu, “Cô không cần sợ, dù là người đàn ông này uy hiếp cô như thế nào, ở nước Mỹ chúng tôi chỉ cần là người xấu đều sẽ phải bị xử phạt!”

“Không phải” Bạch Nhược Y cười gượng, “Anh ấy không phải là người xấu gì, anh ấy cũng không có uy hiếp tôi, lời tôi nói là thật”

Cảnh sát vừa chuyển động cơ thể mình theo âm nhạc, vừa đưa tay ra làm dấu “OK”, “Được được được, dù sao hai người đến đồn cảnh sát rồi hãy nói” Bạch Nhược Y và Thẩm Đình Thâm đưa mắt nhìn nhau, “”

Cuối cùng khi đến đồn cảnh sát, họ gọi điện thoại cho Thụy Tư bảo anh ta đến để làm người bảo lãnh

Như vậy, Thẩm Đình Thâm mới có thể thoát khỏi đồn cảnh sát

Bạch Nhược Y lại nghiêm mặt, hết sức miễn cưỡng khi nói xin lỗi Thẩm Đình Thâm, “Ngại quá, em không ngờ sẽ làm anh phiền như vậy”

“Em có cần dùng giọng điệu như vậy nói chuyện với anh không?” Giọng nói của Thẩm Đình Thâm đầy vẻ không vui

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.