*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. “ẶC, anh cứ nói với ống Nhạc là tôi - Cổ Thần Trạch đến tìm ông ấy để bàn chút chuyện quan trọng” Cố Thần Trạch khách sáo nói với bảo vệ gác cổng
Bảo vệ gác cổng quan sát ba người họ từ trên xuống dưới, sau đó gật đầu: “Được, tôi vào báo với ông ấy một tiếng” Sau khi người bảo vệ đi vào, Trần Duệ không khỏi tặc lưỡi: “Lão tổng Nhạc Hoa này đúng là không có lòng, dẫu sao cũng nên để người ta vào nhà ngồi chờ chứ, thế mà lại bỏ mặc ba người chúng ta lạnh cóng ngoài cổng” Cặp mắt đen láy của Chu Du đảo quanh
Thấy có người ló đầu ra ngoài cổng, cô ta vỗ nhẹ vào tay Trần Duệ: “Được rồi, bớt nói vài câu đi”
Trần Duệ nhún vai, không2nói gì nữa
Một lát sau, bảo vệ gác cổng bước ra với gương mặt không biểu cảm, nhìn Cố Thần Trạch rồi nói: “Ông chủ chúng tôi bảo, hễ là người Cố gia thì ông ấy không gặp”
“Cái gì?” Cổ Thần Trạch kinh ngạc trợn mắt
Theo lý mà nói, hiện giờ trừ Thẩm thị ra thì Cô thị được xem là lớn nhất ở thành phố H đấy
Công ty nào cũng ước có được chút giao tình với Cố gia, thể mà công ty Nhạc Hoa này dám khinh thường Cổ gia sao? “Đúng vậy, mời ba vị về cho” Ánh mắt người bảo vệ gác cổng chẳng hề có cảm xúc gì, giống như một người máy đang bình tĩnh thuật lại chuyện của ông chủ Nhạc Hoa
Có khả năng là người bảo vệ này không biết địa vị của Cố7gia ở thành phố H nên mới bình tĩnh như vậy
Nói xong, bảo vệ gác cổng cũng coi như khách sáo khi gật đầu với ba người kia, sau đó đóng cổng, cự tuyệt ba người
“Làm sao đây? Cổ gia nhà anh có khúc mắc với công ty nhỏ như Nhạc Hoa từ bao giờ thế?” Chu Dụ hoang mang nhìn Cổ Thần Trạch, xem ra không thể gặp được lão tổng Nhạc Hoa, làm thế nào bảo ông ta cẩn thận Thẩm Đình Vũ đây
Cổ Thần Trạch cũng vò đầu ảo não: “Anh nào biết chuyện trước kia của Cố thị, nếu biết giữa Cổ gia và Nhạc Hoa từng có khúc mắc, anh đã chẳng đến đây báo danh rồi”
“Cũng đúng” Chu Dụ gật đầu, tỏ vẻ bất đắc dĩ
Hiện giờ họ đã biết rõ ý đồ của Thẩm Đình9Vũ nhưng lại không có cách nào ngăn cản, đúng là phiền phức
“Được rồi, chúng ta đừng bi quan quá, chỉ cần tập trung vào lần hợp tác giữa tập đoàn tài chính và Nhạc Hoa là ổn
Chỉ cần tập đoàn đó không rút tiền thì hạng mục bên công ty Nhạc Hoa hẳn là không vấn đề gì” Trần Duệ vỗ vai Chu Dụ nhè nhẹ để cô ta đừng quá bi quan
Rõ ràng đây chỉ là hành động an ủi giữa bạn bè với nhau thôi, nhưng trong mắt Cổ Thần Trạch thì nó lại hơi quá mức
Cố Thần Trạch làm như lơ đãng, thong thả bước tới đứng giữa Chu Du và Trần Duệ để ngăn cách hai người họ
Trần Duệ nhìn ra suy nghĩ của Cố Thần Trạch nên cúi đầu cười
Đúng lúc này, cổng lớn trước biệt5thự nhà lão tổng Nhạc Hoa được mở ra
Ba người không hẹn mà cùng quay đầu lại nhìn, chỉ thấy chiếc xe hơi màu bạc trắng tao nhã, vững vàng chạy ra ngoài công lớn như một con báo màu bạc
Trong lúc ba người đang đổ dồn ánh mắt vào bên trong thì chiếc xe ấy đã lái đến bên cạnh họ và ngừng lại
Cửa sổ xe từ từ hạ xuống, lộ ra khuôn mặt đầy ý cười mỉa mai
Ánh mắt người đó lướt qua Trần Duệ, Cổ Thần Trạch rồi nhìn thẳng vào Chu Du, lên giọng bắt chuyện: “Mỹ nữ à, có muốn tôi tiễn một đoạn đường không?” Lông mày nhỏ nhắn của Chu Du cau lại, cô chưa kịp mở miệng thì đã cảm thấy người bên cạnh mình bước tới phía trước, đứng ngay cửa sổ xe3Thẩm Đình Vũ, lạnh lùng nhìn chằm chằm đối phương từ trên xuống dưới: “Cậu muốn ăn đòn à?”
“Chậc” Thẩm Đình Vũ nhướng mày cười nhạt: “Thái tử gia nhà họ Cố quả là khác với người thường, rất có khí phách
Tôi thích” “Cậu bớt ghê tởm hộ tôi” Cố Thần Trạch lạnh lùng, liếc Thẩm Đình Vũ bằng nửa con mắt: “Ai thèm cậu thích?” “Tuy nhiên chuyện của Thẩm gia chúng tôi, có phải anh quản quá nhiều rồi không?” Thẩm Đình Vũ thu lại ý cười, biểu cảm trên mặt toát lên sự lạnh lẽo: “Chẳng biết nhìn lại xem mình nặng mấy ký sao? Anh không nghĩ mình chỉ là một Thái tử gia thôi à?” “Tôi chẳng thèm quản chuyện của Thẩm thị đâu” Cố Thần Trạch cũng cười lạnh và nói: “Nhưng cậu muốn nhắm vào Chu thị, đương nhiên tôi phải nhúng tay rồi” “Ồ, hóa ra là vì người đẹp” Thẩm Đình Vũ lại nhìn Chu Du, khuôn mặt giống Chu Kỳ đến bốn năm phần kia không khỏi khiến cõi lòng cậu ta rung động
Ánh mắt Cổ Thần Trạch lại càng tỏ vẻ khinh bỉ, anh ta định mở miệng bảo Thẩm Đình Vũ nên thu ánh mắt đó lại một chút thì cậu ta đã đóng cửa sổ xe, nổ máy chạy mất
Trần Duệ nheo mắt nhìn chiếc xe màu bạc đi xa, kìm lòng không đặng mà mở miệng nói: “Ôi trời ơi, Cố Thần Trạch này, có phải chiếc xe kia của Thẩm Đình Vũ cùng một kiểu với xe cậu không? Chỉ có màu sắc là hơi không giống thôi”
“Đừng nói mấy câu không xuôi tại nữa, cậu nói thì hay lắm sao?” Cố Thần Trạch vốn đang tức Thẩm Đình Vũ, vậy mà lúc này Trần Duệ còn đổ thêm dầu vào lửa
Trần Duệ cười khà khà, thầm nghĩ cậu đúng là hũ giấm chua, thế mà còn đòi trách tôi
Chu Dụ thì không nghĩ nhiều như vậy, trong đầu cô chỉ lo cho an nguy của chu thị: “Thảo nào lão tổng Nhạc Hoa không chịu gặp chúng ta, hóa ra Thẩm Đình Vũ đã đến trước một bước
Chắc chắn anh ta đã nói gì đó nên ông ấy mới từ chối gặp chúng ta” “Ừ, xem ra trước đó chúng ta đã coi thường Thẩm Đình Vũ rồi” Cố Thần Trạch cũng nghiêm mặt nói
Ba người nói chuyện, trong đầu chỉ nghĩ xem làm thế nào để đề phòng Thẩm Đình Vũ
“Cũng đúng, nói thế nào cũng là người Thẩm thị, đầu óc nhạy bén khác người thường
Chẳng qua sự nhạy bén ấy toàn dùng cho mấy chỗ mù quáng” Trần Duệ lắc đầu một cách đáng tiếc
Nếu Thẩm Đình Vũ một lòng muốn tốt cho Thẩm thị như Thẩm Đình Thâm, với chỉ số thông minh của anh em họ, quy mô Thẩm thị tăng gấp bội không phải là chuyện không có khả năng
“Được rồi, bây giờ chúng ta phải tới công ty Trường Thành Chí và công ty Lục Nhân thử, xem xem có thể nói cho họ biết ý đồ của Thẩm Đình Vũ không” Cố Thần Trạch tùy ý bắt một chiếc xe
Tản bộ trên phố vào ngày đông giá rét nên anh ta luôn cảm thấy hơi lạnh ngấm vào người
“Ừm, chỉ có thể như vậy, nếu như không làm gì sẽ càng khó chịu hơn” Chu Dụ theo Cổ Thần Trạch lên xe, hai người cùng ngồi ở ghế sau
Trần Duệ biết điều nên ngồi ở vị trí kế bên tài xế, cậu ta nghiêm mặt mà ỉu xìu: “Tuy nhiên, tôi nghĩ với tác phong của Thẩm Đình Vũ, chỉ e tên đó đã biết ý đồ của chúng ta, chắc chắn sẽ đề phòng đấy
Sợ rằng chúng ta không gặp được ông chủ của công ty Trường Thành Chí và Lục Nhân đâu” “Dù thế nào đi nữa cũng phải thử” Cả ngày hôm nay, trên mặt Chu Du chưa từng nở nụ cười
Nghe Trần Duệ nói vậy, sắc mặt cô càng nặng nề hơn
Cổ Thần Trạch lặng lẽ nắm chặt tay Chu Du để cô đừng quá sốt ruột