Thịnh Thế Hôn Nhân

Chương 42



Cố Thần Trạch thật sự không ngờ tới, mẹ của mình cũng có lúc ác độc như vậy. Trong trí nhớ của anh ta, mẹ luôn là một người dịu dàng, anh ta thật sự không hiểu tại sao mẹ lại tỏ thái độ bất mãn như vậy với Bạch Nhược Y.

Cổ họng Cố Thần Trạch ngập ngừng, dự định mở miệng nói giúp Bạch Nhược Y vài câu. Nhưng Bạch Nhược Y đã im lặng2bỏ bàn tay đang khoác tay Cố Thần Trạch ra, nhìn thẳng vào Cổ phu nhân nói: “Cổ phu nhân, nếu bà thật sự hi vọng con trai mình tìm thấy người mà bản thân anh ấy thích để kết hôn, thì sẽ không nhục nhã bạn gái mà anh ấy đã dẫn đến trước mặt bà. Bà nói không sai, nhà tôi phá sản rồi, xét về gia cảnh cho dù nhà tôi không phá5sản thì cũng không thể so với Cổ gia các người, nhưng nếu các người chỉ xem trọng cái này, vậy tôi thật sự đúng là không xứng với con trai bà.”

Bạch Nhược Y nói rõ từng câu từng chữ, trong câu chữ giống như đang nói bản thân không xứng với Cố Thần Trạch, nhưng ánh sáng hiện lên trong đôi mắt cô lại không có chút kiêu ngạo hay tự ti nào. Cố phu6nhân nghe thấy lời nói của Bạch Nhược Y, liếc mắt nhìn cô, trong lòng còn đang nghĩ ít ra cô ta cũng còn có chút tự hiểu lấy mình. “Còn về Thẩm Đình Thâm, bà cũng biết chúng tôi là quan hệ liên hôn, vốn dĩ không có bất cứ tình cảm nào, nên tôi không biết Cố phu nhân lại để ý cái này để làm gì.”

Thẩm Đình Thâm đang đi ngang qua, nghe5thấy hết những lời Bạch Nhược Y đã nói.

Thân hình gầy yếu của cô trước mặt vợ chồng Cổ Vưu lộ rõ vẻ chính trực. Giống như bên trong xương cốt Bạch Nhược Y, luôn có một loại khí chất kiên cường, không chịu khuất phục, dù đang ở trong tình huống thể nào, cô cũng có thể biểu hiện dáng vẻ mạnh mẽ của mình.

Thẩm Đình Thâm nhìn Bạch Nhược Y đầy hứng thú, ý3khen ngợi cô trong lòng lộ rõ trên gương mặt. “Tất nhiên là tôi để ý rồi, Cổ gia tôi có thân phận địa vị gì, rất nhiều cặp mắt đều nhìn chằm chằm chúng tôi từng giây từng phút. Thế nên tìm loại con dâu thế nào đương nhiên cũng rất quan trọng, mặc dù cô rất biết cách nói chuyện, nhưng cô không cảm thấy những lời cô mới nói là đang chỉ trích tối sao, thật vô giáo dục.” Cổ phu nhân điều chỉnh dáng vẻ, đáy mắt chứa đầy sự bất mãn với Bạch Nhược Y. “Đó cũng là do Cổ phu nhân mở miệng chỉ trích tôi trước, tôi chẳng qua chỉ nói đúng sự thật mà thôi.” “Cô...” Có phu nhân trừng mắt, chỉ vào Bạch Nhược Y tỉnh nói cô hỗn láo. Người đàn ông bên cạnh lôi kéo tay bà, để bà chú ý một chút, trên đại sảnh còn rất nhiều khách. Cổ phu nhân hiểu ý gật đầu, cùng Cổ Vưu đi chào hỏi những vị khách khác.

Bạch Nhược Y thấy bọn họ đã đi, liền cất bước đi ra ngoài. Cố Thần Trạch vội vàng theo sau, kéo tay cô lại: “Thật xin lỗi, anh không ngờ mẹ anh lại để ý chuyện em với Đình Thâm như vậy, lời bà ấy nói có hơi quá đáng, mong em đừng để ý.”

Bạch Nhược Y nghiêng đầu nhìn sang Cố Thần Trạch cười: “Anh chỉ nhờ em đến giả làm bạn gái anh, lại không phải bạn gái thật. Những lời mẹ anh nói, em đương nhiên không để trong lòng rồi.”

Nói xong cô liền đẩy tay Cố Thần Trạch ra: “Mặc dù em không để ý, nhưng ít nhiều cũng có chút khó chịu, anh để em đi ra ngoài hít thở một chút, cũng đừng đi theo em nữa.”

Cố Thần Trạch sững sờ tại chỗ, cũng không biết nên nói cái gì mới tốt, nhìn bóng dáng hiu quạnh của Bạch Nhược Y đi ra ngoài.

Bạch Nhược Y tùy tiện đi đến ban công, cách phòng khách chừng ba, bốn phòng. Không nghe thấy âm thanh nào từ phòng khách, cô mới cảm thấy bình tĩnh lại hơn. “Cô ơi, cô ở bên đây làm gì thế?” Một người giúp việc đi ngang qua nhìn thấy Bạch Nhược Y, tưởng cô không tìm thấy phòng khách nên nói: “Dạ tiệc ở bên kia.” Bạch Nhược Y mệt mỏi cười đáp: “Tôi ngồi đây một lát sẽ qua.” “À.” Người giúp việc nghi ngờ nhìn Bạch Nhược Y, cuối cùng vẫn đi về phía đại sảnh. Vừa đi hai bước, cô ta đã thấy một người đàn ông mặc tây trang màu đen đi qua. Người giúp việc khách sáo cúi mình chào anh, đang chuẩn bị mở miệng chào hỏi thì Thẩm Đình Thâm đã xua tay trước, bảo cô ta cứ đi thẳng là được. Bạch Nhược Y ngồi trên bậc thang ở ban công, ngẩng đầu lên liền có thể nhìn thấy mặt trăng sáng ngời. Ánh sao đêm nay sáng như vậy, có lẽ ngày mai sẽ nắng chói chang. Gió đêm mang theo mùi rượu trên đại sảnh, chậm rãi thổi lên gương mặt Bạch Nhược Y, ngửi mùi hương mà say. Bạch Nhược Y cười khổ lắc đầu, thấp giọng lẩm bẩm: “Một đêm đẹp như vậy, ở nhà ngủ sớm không tốt sao? Nhất định phải đến đây tham gia náo nhiệt, để bị người khác nhục nhã một trận?” “Đúng vậy, tại sao cô lại muốn tới đây cùng Cố Thần Trạch?” Sau lưng đột nhiên truyền đến giọng đàn ông đầy lạnh lùng, bỗng dưng lại khiến cho gió đêm biến đổi trở nên lạnh lẽo hơn. Bạch Nhược Y nghe giọng anh, liền sa sầm mặt: “Mắc mớ gì đến anh?” “Em với Cố Thần Trạch yêu nhau thật sao?” Lần này Thẩm Đình Thâm hỏi trực tiếp. Bạch Nhược Y rất ghét giọng điệu này của Thẩm Đình Thâm, luôn là cái bộ dạng “hơn người” đó. Giống như đối với Thẩm Đình Thâm mà nói, Bạch Nhược Y là vật sở hữu của anh vậy. Bạch Nhược Y đứng dậy đi đến trước mặt Thẩm Đình Thâm, nhìn chằm chằm vào ánh mắt anh: “Tôi với anh ấy có thật ở cùng nhau hay không, không liên quan gì đến anh, cho nên tôi không cần phải trả lời.”

Nói xong, cô liền bước chân muốn đi khỏi đó. Vốn dĩ muốn tìm một chỗ yên tĩnh, kết quả còn chưa yên tĩnh được một phút, liền đụng phải Thẩm Đình Thâm, đúng là xui xẻo.

Thẩm Đình Thâm đột nhiên giơ tay kéo tay cô, không nói lời nào đã đè cô lên tường. Bạch Nhược Y giật mình, vừa chuẩn bị quát to một tiếng, trên môi liền truyền đến cảm giác ẩm ướt. Mùi nước hoa Eau de Cologne trên người Thẩm Đình Thâm vừa quen thuộc lại vừa xa lạ, lan tỏa trong gió đêm, lộ rõ hương vị hormone đầy nam tính. Anh lúc đầu chỉ là tức giận thái độ của Bạch Nhược Y, nên muốn dạy dỗ cô một chút.

Mà cơ thể anh dính sát trước ngực Bạch Nhược Y, cơ thể xinh đẹp của cô bị anh đè ép đang không ngừng giãy giụa.

Cô đang kháng cự. Mà anh lại rất không thích sự kháng cự của Bạch Nhược Y, vì thế anh càng dùng sức quấy động trong khoang miệng cô, cho đến khi cô bắt đầu hô hấp dồn dập.

Tay anh từ từ vươn đến tính cởi khóa kéo phía sau bộ lễ phục của cô, đáng tiếc ý đồ của anh đã bị Bạch Nhược Y phát hiện.

Bạch Nhược Y nhăn chặt mày, giống như đang thể hiện sự bất mãn. Cô dán chặt lưng vào mặt tường lạnh buốt, để Thẩm Đình Thâm không thể ra tay được. Sau lưng mới an toàn không bao lâu, bàn tay dày rộng mà ấm áp kia đã tiến vào váy áo cô. Thẩm Đình Thâm điên rồi sao? Ở đây là Cố gia, bất cứ lúc nào cũng có thể có người giúp việc đi ngang qua! Bạch Nhược Y dùng đôi tay nhỏ nhắn, không ngừng đánh vào bả vai Thẩm Đình Thâm. Trong miệng cũng không ngừng phát ra âm thanh “A, a...” Mặc dù không nghe rõ đang nói cái gì, nhưng cũng có thể đoán được, đơn giản chính là mấy câu đại loại như... mau buông tôi ra, anh điên rồi sao? Đột nhiên có tiếng bước chân vội vàng truyền đến, nghe có vẻ là tiếng bước chân của đàn ông.

Cũng may đầu óc Thẩm Đình Thâm còn tỉnh táo, sau khi nghe thấy âm thanh kia liền nắm bả vai Bạch Nhược Y, xoay người trốn vào nhà kho chứa đồ.

Nhà kho không bật đèn, mà không gian cũng có hạn. Hai người bọn họ đứng sau cửa, cũng không dám cử động, sợ sẽ phát ra âm thanh. Đôi mắt hai người nhìn chằm chằm ngoài cửa, xem người đến là ai. Một đôi giày da trắng tinh lọt vào tầm mắt bọn họ trước, sau đó chính là góc áo vest màu trắng.

Mặc dù hai người bên trong không nhìn thấy được mặt người đó, nhưng bọn họ cũng rất rõ, đó chính là Cố Thần Trạch.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.