*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. Lúc đó Thẩm Đình Thâm đã học được võ tự vệ từ trước, anh chỉ cần hơi lùi về phía sau thì có thể tránh được cánh tay của Thẩm Thanh Du.
Gương mặt Thẩm Đình Thâm lộ rõ vẻ lạnh lùng không hề phù hợp với lứa tuổi của anh, Thẩm Thanh Du cũng thấy rất rõ ràng, cảm thấy có một chút e ngại
Môi mỏng của Thẩm Đình Thâm vừa thốt lời đã khiến Thẩm Thanh Du giật mình: “Ông đừng động vào tôi! Em trai? Dựa vào đâu mà tôi phải đồng ý thằng em trai này? Rõ ràng do ông gây ra phiền phức, tại sao mẹ con tôi phải chịu trách nhiệm
Mẹ tôi yêu thương ông, tôi thì không! Tôi sẽ không yêu thương ông như vậy! Ông muốn nhận đứa con trai đó thì đừng nhận tối nữa! Ông còn muốn để toàn3bộ gia tộc biết, toàn thành phố H này biết khi đó ông đã làm những việc ngu ngốc gì sao! Ông đúng là không biết xấu hổ!”
Thẩm Thanh Du sững sờ nhìn đứa con đang nổi giận, đầu óc vô cùng mông lung
Trong ánh mắt đen nhánh của Thẩm Thanh Du phản chiếu hình ảnh của Thẩm Đình Thâm, chỉ có thể dùng hai từ để hình dung:
Chó điên! “Bốp!” một phát, tiếng bạt tai vang lên lanh lảnh trong phòng, khiến Thẩm phu nhân sửng sốt
Bà bước tới ôm Thẩm Đình Thâm vào lòng, nhìn thấy năm ngón tay trên mặt anh thì đau lòng vô cùng, quay về phía Thẩm Thanh Du nhẹ nhàng nói: “Anh làm gì vậy? Có gì từ từ nói, tại sao lại giơ tay đánh người thế?!”
Nhưng Thẩm Đình Thâm không quan tâm tới cái tát ấy, anh bùng nổ0cơn giận, chẳng hề cảm thấy đau đớn
Anh vẫn giương nanh múa vuốt với Thẩm Thanh Duy và gào lên với Thẩm Đình Vũ đã khóc tới mức choáng váng: “Ông! Ông đưa thằng nhóc này ra ngoài đi, ông đừng mơ tôi sẽ chấp nhận nó, cũng đừng hòng để Thẩm gia đồng ý nhận nó! Nếu ông muốn giới thiệu với dòng họ, được thôi! Sau này sản nghiệp của Thẩm thị ông đừng mơ tôi sẽ bước tới!“.
Khi đó Thẩm Thanh Du đã bảo Lý Lâm dẫn dắt Thẩm Đình Thâm bắt đầu tiếp xúc công việc của công ty
Mới tiếp xúc không được bao lâu, Thẩm Đình Thâm đã thể hiện được tiềm năng kinh doanh, Thẩm Thanh Du vẫn luôn tự hào về năng lực của Thẩm Đình Thâm.
Nghe Thẩm Đình Thâm nói chuyện kiên quyết như vậy, Thẩm Thanh Du lại dao5động
Ông ta chưa bao giờ dám nghĩ sẽ thỏa hiệp với ai cả
Nhưng bây giờ Thẩm Thanh Du hiểu rằng mình phải theo con trai, còn phải thỏa hiệp với đứa con trai mới học cấp hai nữa chứ
Thẩm Đình Vũ đứng bên cạnh khóc hu hu, đột nhiên chạy tới bên cạnh Thẩm Thanh Du, bàn tay nhỏ nhắn của cậu bé nắm lấy ngón tay ông ta: “Ba à, chúng ta đi thôi, con không muốn ở đây, con không muốn..
hu hu...”
“Cút xa một chút! Đừng để tao nhìn thấy mày!” Dù đang ở trong lòng Thẩm phu nhân, Thẩm Đình Thâm vẫn giãy giụa gào thét với Thẩm Đình Vũ.
Thẩm Đình Vũ rụt cổ lại, tránh sau lưng Thẩm Thanh Du.
Bắt đầu từ đó trở đi, Thẩm Đình Vũ hiểu rằng cả đời này cậu bé không thể nào có tình cảm anh em với4Thẩm Đình Thâm.
Đến nỗi sau này giữa Thẩm Đình Thâm và Thẩm Đình Vũ còn tồn tại quan hệ đối địch, hai anh em đấu trí trong công ty của gia đình mình.
“Ba, hôm nay ba đỡ hơn chút nào không?” Thẩm Đình Vũ lên tiếng khiến Thẩm Thanh Du đang miên man suy nghĩ về quá khứ tỉnh lại
Cậu ta ôm tài liệu ngồi xuống trước mặt Thẩm Thanh Du, nhưng từ lời hỏi thăm không hề cảm nhận được sự quan tâm thật lòng, dù sao cậu ta cũng biết Thẩm Thanh Du không còn gì đáng ngại nữa.
Ánh mắt của Thẩm Thanh Du nhìn về phía Thẩm Đình Vũ, lông mày không ngừng nhăn lại: “Không phải ba đã nói là không quan tâm chuyện công ty ư, con đem đến chỗ anh con đi, cứ bàn bạc với anh con là được.”
“Nhưng ba cũng9biết mà, mặc dù phương án con nói có tốt với Thẩm thị đến đâu, Thẩm Đình Thâm cũng sẽ không đồng ý, không phải sao?” Thẩm Đình Vũ nhướng mày, cười hỏi lại: “Trong mắt mọi người, Tổng giám đốc của Thẩm thị chỉ có thể là Thẩm Đình Thâm, bởi vì anh ta hoàn hảo, bởi vì anh ta là con ruột của Thẩm Thanh Du chứ không phải là con riêng sao?”
“Đình Vũ!” Thẩm Thanh Du không vui, khẽ quát Thẩm Đình Vũ, nhưng trong lòng vô cùng áy náy với cậu ta: “Ba biết trong mắt con, ba là người luôn thiên vị Thẩm Đình Thâm, thế nhưng trong tim ba, hai đứa đều là con ruột của ba, ba chưa hề cảm thấy hai đứa có gì khác nhau.”
“Thật sao?” Thẩm Đình Vũ cong môi cười một cách chế giễu: “Nhưng người từ nhỏ sống ở ngoài lại là con! Còn Thẩm Đình Thâm ngày nào cũng được gặp ba! Nhưng con thì sao? Con không thể nói với người khác rằng con là con của ba! Khi ra ngoài con đều phải nói mình là một đứa không cha không mẹ! Không hề khác nhau sao? Những thứ này không hề khác nhau sao!”
Thẩm Thanh Du có cảm giác cổ họng căng lên, không nói được lời nào, chỉ đành trừng mắt nhìn Thẩm Đình Vũ
Bầu không khí trong phòng bệnh tốt đến vậy, thế nhưng Thẩm Thanh Du vẫn cảm thấy miệng lưỡi đắng nghét, muốn mở lời nói gì đó để xoa dịu nhưng lại không biết nên nói gì
Ngẫm lại, hai đứa con trai mình sao lạ lẫm tới vậy
Ngoại trừ việc công ty ra, ông ta không hề hiểu gì về việc cá nhân của chúng, muốn biết phải cử người đi theo mới biết
Cuối cùng đôi mắt Thẩm Thanh Du khẽ nhắm lại, nhìn vào tài liệu trên tay Thẩm Đình Vũ.
Có thể nhìn thấy tiêu đề kế hoạch phương án trên số văn bản đó rất rõ ràng Mấy ngày trước Thẩm Đình Vũ đã nói với Thẩm Thanh Du về nội dung này rồi, nghe cậu ta nói, ông ta cũng cảm thấy rất ổn
Nhưng Thẩm Thanh Du là người từng trải trong kinh doanh, không thể chỉ nghe từ một phía
Cho nên ông ta cho rằng, chuyện này phải bàn bạc thêm với Thẩm Đình Thâm
Nhưng lại cảm thấy Thẩm Đình Thâm cũng chỉ vì muốn tốt cho công ty, dù hai anh em có đấu đá thế nào cũng không thể làm chuyện bất lợi với công ty.
Những năm gần đây, Thẩm Đình Vũ và Thẩm Đình Thâm đều tồn tại như hai thái cực.
Trong lòng của Thẩm Đình Vũ chắc chắn rất khó chịu, hay là để cho nó thử xem lần này có thể làm được gì đó hay không? Trong căn phòng tĩnh lặng vang lên tiếng thở dài của Thẩm Thanh Du: “Đưa ba, ba ký tên
Con cũng đã lớn rồi, có thể suy nghĩ cho công ty là tốt, nhớ kỹ là đừng khiến ba thất vọng đấy.”
“Vâng.”