*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. Vì thế cô xin Bạch Kiển cho nghỉ khoảng một tháng, Bạch Kiến còn chẳng buồn nghĩ đã lập tức phê chuẩn
Nhưng khi rảnh rỗi, cô lại cảm thấy cả ngày ở nhà ngủ, xem ti vi quả thực cực kì tẻ nhạt
Nhân thời tiết hôm nay là một ngày nắng to rất hiếm có trong mùa đông, ánh dương bên ngoài vô cùng ấm áp, cô vừa dậy sớm đã trông thấy từng tia nắng rạng rỡ xuyên vào từ ô cửa
Tâm trạng cô cũng vô cớ trở nên rất tốt
Cô lục ra từ trong tủ quần áo một chiếc áo gió xanh lá cây rồi phủ lên người, vui vẻ tô một lớp trang điểm xinh đẹp trước bàn trang điểm, đi một đôi ủng trắng muốt, vui vẻ ra khỏi nhà
Vừa xuống đến vườn hoa trong tiểu khu, cô đã có thể trông3thấy người ở vườn hoa lúc này cực kì nhiều, cảnh tượng bình thường không thấy cũng đã xuất hiện rồi
Có lẽ là vì ánh nắng đẹp như thế nên không ai muốn bỏ lỡ cả
Khi đi vào vườn hoa, khí chất và nhan sắc bất phàm của cô vẫn thu hút sự chú ý của rất nhiều người.
Nhưng Bạch Nhược Y không hề bận tâm điều đó, huống hồ những ánh mắt đó không có ác ý gì
Trên mặt đất của vườn hoa lát từng viên đá xanh nhỏ, hình dáng kích cỡ đểu không đồng nhất, song nhìn từ xa lại giống như một lối nhỏ, cảm giác đi bên trên rất khác biệt
Bước chân của Bạch Nhược Y đã trở nên nhẹ nhàng hơn không ít, cô tìm thấy sâu trong vườn hoa có một hàng ghế đá, trên hàng ghế đá không0có ai.
Cô cũng thích yên tĩnh, chạy mấy bước qua rồi ngồi xuống.
Đối diện chiếc ghế là một đài phun nước nhỏ, những giọt nước li ti phun ra từ đó, mang sắc neon dưới ánh mặt trời
Trên cây có những chú chim sẻ đang hót líu lo, trên quốc lộ phía Tây có nhiều xe cộ qua lại nhưng cũng không gây huyên náo
Bạch Nhược Y bèn ngồi trên ghế, ánh nắng ấm áp phủ trên mặt cô, khiến cô mau chóng buồn ngủ
Cô dựa vào ghế, mặc ánh nắng bao bọc cả người mình lại cảm giác ấm áp khiến cô cảm thấy thoải mái một cách thỏa mãn từ tận đáy lòng
Hình như đã rất lâu chưa từng thư thái như vậy rồi, cô chẳng nghĩ gì cả, chỉ nghển cổ đương đầu với ánh nắng.
Mắt cô chậm rãi nhắm lại, đôi mi5dài như cánh bướm khẽ rung, đổ một chiếc bóng lớn lên khuôn mặt cô.
Chiếc mũi nhỏ và thẳng phát ra âm thanh hít thở của cô, dần dà, tiếng hít thở càng lúc càng bình ổn.
Vậy mà cô dựa vào ghế rồi ngủ mất, đầu hơi ngoẹo sang một bên.
Thấy cơ thể cô sắp nghiêng, cả người sắp đổ xuống, đột nhiên một bàn tay nhẹ nhàng đỡ đầu cô.
Còn cô cũng không biết vì ngủ quá say hay không muốn mở mắt
Bàn tay kia dịch xuống dưới, khẽ đỡ chỗ cổ và hàm dưới của cô
Chủ nhân của bàn tay kia mau chóng ngồi xuống bên cạnh Bạch Nhược Y, sau đó đặt đầu cô lên vai mình, để cô dựa vào ngủ một giấc
cả quá trình đều không phát ra tiếng động gì, mái tóc nâu vàng của chàng trai ánh lên bóng4mượt dưới ánh mặt trời
Sau khi để đầu Bạch Nhược Y ngả lên vai mình, bản thân cậu cũng cúi đầu, tiếp đó lấy laptop ra đặt lên đầu gối rồi làm việc của mình
Chàng trai trông khôi ngô tuấn tú, đôi mắt rủ xuống xinh đẹp, dịu dàng mà lại sạch sẽ
Chỉ là dáng vẻ rõ ràng vẫn hơi non nớt, cho dù mặc bộ vest tiêu chuẩn nhưng cũng giống như một thanh niên vừa mới ra ngoài xã hội làm việc không lâu
Cậu ngồi cạnh Bạch Nhược Y, rõ ràng giống như một cảnh tượng đẹp đẽ
Ai không biết còn tưởng hai người họ là một đôi tình nhân cũng nên
Trên con đường quốc lộ phía bên kia, một chiếc xe đen thẫm đang đỗ đối diện chiếc ghế
Xe đã đỗ ở đó được một lúc lâu, từ khi Bạch Nhược Y ngồi9xuống, chiếc xe đã đỗ tại đó
Người ngồi trên ghế lái là Lý Lâm
Anh ta vốn dẫn Thẩm Đình Thâm đến một công ty chi nhánh để họp, không ngờ lúc đi ngang qua đây còn có thể bắt gặp Bạch Nhược Y, anh ta bèn dừng xe như một phản xạ có điều kiện
Người ngồi ghế sau cũng không trách Lý Lâm đã tự ý dừng xe
Đôi mắt đen thẫm xuyên qua bọt nước trong đài phun nước ở giữa, khóa chặt vào Bạch Nhược Y trên ghế
Bắt đầu từ khoảnh khắc cô ngủ cho đến khi chàng trai kia ngồi bên cạnh cô rồi đặt đầu cô dựa vào người mình.
Sắc mặt Thẩm Đình Thâm càng lúc càng sa sầm, nỗi cay đắng quanh quẩn trăm nghìn lần khiến đôi môi mỏng của anh mím chặt
Giữa ngón tay thon dài vẫn kẹp một điếu thuốc, khói thuốc xanh trắng làng bảng, chấm đỏ ở đầu điếu thuốc càng lúc càng gần ngón tay anh
Cho đến khi Lý Lâm ngửi thấy một thứ mùi lạ, nhìn từ gương chiếu hậu thấy đầu mẩu thuốc đã cháy đến ngón tay Thẩm Đình Thâm, Lý Lâm xoay người qua, chỉ vào ngón tay Thẩm Đình Thâm, “Tổng giám đốc, thuốc của anh cháy đến tay rồi.” Bấy giờ Thẩm Đình Thâm mới phản ứng lại, cảm giác đau rát trên ngón tay khiến anh đau đớn vứt mẩu thuốc đi, lấy nước khoáng ở một bên, mở nắp rồi đổ thẳng vào.
Nước khoáng mát lạnh lập tức che đi cảm giác đau đớn ở ngón tay, Thẩm Đình Thâm thấp giọng mắng một câu, “Chết tiệt.”
“Có cần đến bệnh viện khảm trước không.” Lý Lâm khẽ hỏi một câu, có điều anh ta lại cảm thấy hẳn Thẩm Đình Thâm muốn xuống xe, đến nói mấy câu với Bạch Nhược Y.
Dẫu sao vừa rồi thuốc đã cháy đến ngón tay Thẩm Đình Thâm mà anh cũng chẳng có phản ứng gì
Có thể thấy lúc ấy, trong đầu Thẩm Đình Thâm nhất định chỉ chứa mỗi mình Bạch Nhược Y.
Cho nên Lý Lâm thoáng khựng lại, cuối cùng vẫn lên tiếng nói một câu, “Hay là anh xuống xe gặp cô Bạch một chút?” “Không cần đâu.” Thẩm Đình Thâm ngước mắt nhìn Lý Lâm, trong đôi mắt đen thẫm mang theo cơn giận dữ nhàn nhạt, “Thôi vậy, đi thôi.”
“Được.” Lý Lâm không nói nhiều thêm, nếu Thẩm Đình Thâm đã không muốn gặp Bạch Nhược Y thì Lý Lâm cứ trực tiếp lái xe rời khỏi đây.
Chỉ là rõ ràng Thẩm Đình Thâm cực kỳ khó chịu, mới cầm mấy tờ khăn giấy ấn vào ngón tay bị thương không bao lâu thì lại lục một điếu thuốc từ trên người ra, thuận tay châm rồi ngậm trong miệng, rít mạnh một hơi, rồi anh lại bất giác kẹp điếu thuốc bằng hai ngón tay bị thương, khi chạm phải vết thương, lại đau đớn đến độ Thẩm Đình Thâm phải nhíu mày.
“Chết tiệt!” Anh lại ném điếu thuốc vừa mới hút được một hơi xuống
Đầu điếu thuốc đỏ rực rơi vào tấm thảm trên xe, chẳng mấy chốc đã tắt ngúm
Còn bên trên điếu thuốc đó đã có không ít đầu mẩu thuốc
Chỉ trong một tiếng đồng hồ ngắn ngủi, Thẩm Đình Thâm đã hút nửa bao thuốc
Trong chiếc xe nhỏ hẹp, mùi thuốc lá nồng nặc.