*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. Chu Dự thận trọng: “Dạ, là cháu.” Cô nhìn Thẩm Thanh Du đang nửa nằm trên giường, tuy ông ta đang mặc áo ngủ, khóe môi bởi vì đã khá lâu chưa nói chuyện mà lộ chút trắng bệch, nhưng khí chất trên người ông ta vẫn không giảm chút nào
Chỉ nhìn vào đôi mắt đen như mực kia của ông ta đã khiến Chu Du thấy hốt hoảng
“Ngồi đi, cảm ơn hai đứa hôm nay đến thăm chú.” Thẩm Thanh Du thản nhiên nói, trên mặt không biểu lộ cảm xúc gì, cũng khiến người khác không nhìn ra ông ta đang nghĩ gì
Cố Thần Trạch và Chu Du kéo băng ghế qua, ngồi xuống bên cạnh giường Thẩm Thanh Du.
Thẩm Đình Thâm ngồi bên kia giường, anh nhíu mày, thoạt nhìn3như có tâm sự nặng nề: “Thư ủy quyền của Thẩm Đình Vũ, là cậu ta đến bệnh viện tìm ba ký tên sao?”
“Ừm, phương án kia thoạt nhìn qua cũng không tệ lắm.” Thẩm Thanh Du rũ mắt, đôi mắt chìm trong bóng tối: “Hơn nữa nó còn nói nó đã lấy được tiền hỗ trợ, đối với công ty chúng ta, đối với kế hoạch của con cũng không có ảnh hưởng gì, nên cho nó thử một lần cũng tốt.”
“Phương án của cậu ta tốt sao?” Thẩm Đình Thâm cười lạnh, không vì Thẩm Thanh Du có bệnh trên người mà cho ông ta sắc mặt tốt: “Ba có biết số tiền kia làm sao lấy được không?”
“Không phải là do làm mấy cái công trình sao?” Thẩm Thanh Du0cũng bắt đầu nhíu mày, nhưng thật ra trong lòng ông ta đã bắt đầu đoán ra Thẩm Đình Vũ nhất định đã dùng một ít thủ đoạn hèn hạ nào đó
“Mới có chút thời gian, cậu ta có thể làm công trình nào chứ?” Thẩm Đình Thâm không vui liếc Thẩm Thanh Du, lại cảm thấy nếu nói với Thẩm Thanh Du những hành vi tự tung tự tác xấu xa của Thẩm Đình Vũ, sợ lại ảnh hưởng đến bệnh tình của Thẩm Thanh Du
Vì vậy đến cuối cùng, Thẩm Đình Thâm chỉ mang vẻ mặt không kiên nhẫn nói: “Dù sao về sau chuyện công ty ba đừng quản nữa
Nếu Thẩm Đình Vũ lại đến tìm ba, nhắc đến chuyện công ty, ba cứ thẳng thừng đuổi cậu ta đi5đi.”
Thẩm Thanh Du rũ mắt, không muốn hứa hẹn gì với Thẩm Đình Thâm.
Thẩm Đình Vũ và Thẩm Đình Thâm đều là con ông ta, nghe theo đứa nào cũng không ổn
Ông ta mở mắt nhìn Chu Dụ và Cố Thần Trạch, miễn cưỡng nở nụ cười: “Thần Trạch, chú nghe nói Cố gia nhà cháu năm nay xếp thứ hai, xem ra hạng mục năm trước nhà cháu làm cũng không tệ nhỉ.” “So với Thẩm gia của chú thì vẫn còn cách xa ạ.” Cố Thần Trạch không dám cười đùa hí hửng trước mặt Thẩm Thanh Du, nói chuyện đều rất quy củ và khách sáo.
“Năm nay vào dịp Tết mừng năm mới, nếu chú có thể xuất viện về nhà ăn Tết, cháu nhớ dẫn theo Chu Dụ tới4nhà chú cùng ăn cơm Tất niên nhé.” Thẩm Thanh Du và Cố Thần Trạch cũng có chút giao tình, nhớ tới cũng gần đến thời gian tết âm lịch, nên nói thêm một cầu.
Nhưng lại khiến Cố Thần Trạch được sủng ái mà kinh sợ, anh ta trừng mắt, ngẩn người: “A? Đến nhà chú ăn cơm Tất niên ạ?”
“Sao vậy? Không được à?” Khóe miệng Thẩm Thanh Du nhàn nhạt nét cười, nhìn con nhà người ta kìa, vẫn cảm thấy ưa thích hơn nhiều.
Không giống hai đứa con trai nhà mình, không nghe lời như vậy
Vẫn nên chỉ có một đứa con trai thì tốt hơn, sẽ không cần dỗ dành
“Sao có thể chứ, đây là vinh hạnh của cháu.” Cố Thần Trạch ha ha cười, đảo mắt nhìn qua9Chu Dụ: “Em thì sao? Muốn đi cùng không?”
“Chú Thẩm đã mở miệng rồi, tất nhiên em sẽ đến.” Chu Du hướng về phía Thẩm Thanh Du nói, nói chuyện thoải mái
Cô thấy tâm trạng Thẩm Thanh Du tốt lên không ít, ít nhất cũng không giống với bộ mặt thổi của Thẩm Đình Thâm
Đúng lúc này, y tá vào tiêm thuốc
Cố Thần Trạch đi tới cầm đồ trong tay y tá, nhỏ giọng nói với cô ấy: “Để tôi tiêm cho chú Thẩm là được rồi, cô ra trước đi.” Y tá kia kinh ngạc muốn lấy lại đồ trong tay Cố Thần Trạch: “Không được, lỡ chẳng may anh không biết nên tiêm chỗ nào, anh cũng đâu biết nên dùng bình nước biển nào trước đâu.” Cố Thần Trạch cầm đồ trong tay giơ cao lên, khiến cô y tá không với tới: “Tôi cũng học y đấy, tiêm mấy chai nước biển này không làm khó được tôi đâu.” “Nhưng..
nhưng cái này...”Y tá chỉ vào đồ vật trong tay Cố Thần Trạch, vẻ mặt sốt ruột: “Như vậy, như vậy không tốt lắm, bác sĩ Triệu sẽ nói đấy.” “Chúng tôi sẽ không mách lại với bác sĩ Triệu đâu, cô yên tâm đi.” Cố Thần Trạch chịu không nổi trừng mắt liếc cô y tá, cô y tá này sao lại không biết điều vậy chứ
Y tá khó xử há mồm, tính nói thêm gì đó, nhưng đã bị Chụ Dụ cắt ngang: “Cô ra ngoài trước đi, ở đây không còn chuyện của cô nữa.” “Vậy được rồi.” Y tá thấy Cố Thần Trạch thuần thục tiềm kim vào trên mu bàn tay của Thẩm Thanh Du, nói cái gì nữa cũng vô dụng, nên hậm hực chạy ra ngoài
“Chú Thẩm, con giúp chú tiêm kim có phải dễ chịu hơn nhiều so với cô y tá kia không?” Cố Thần Trạch cười hỏi Thẩm Thanh Du, động tác trong tay cũng không dừng lại, giúp ông ta xử lý ống kim
“Ừm.” Thẩm Thanh Du cũng không thể hiện quá nhiều cảm xúc, chỉ lạnh nhạt đáp một tiếng, sau đó không nói gì thêm
Điều này khiến Cố Thần Trạch rất lúng túng, anh ta cố ý giả vờ ho vài cái để che giấu vẻ mất tự nhiên
Sau khi ngồi xuống, anh ta cầm mấy chai nước biển còn lại nhìn xem.
Chu Du cũng liếc mắt nhìn, phía trên trừ mấy chữ cái cùng con số ra, chính là ký hiệu riêng của bác sĩ
Dù sao Chu Du cũng không biết Cố Thần Trạch đang xem cái gì, nên liếc sang Thẩm Đình Thâm, thấy Thẩm Đình Thâm đang giơ tay nhìn đồng hồ, có vẻ như muốn đi rồi.
Quả nhiên, Thẩm Đình Thâm đứng lên, dáng người cao hơn mét tám kia nhìn họ từ trên cao.
Chu Du cảm thấy áp lực rất lớn, nhìn thấy con ngươi đen nhánh không có bất kì cảm xúc nào của anh, rồi lại nhìn Thẩm Thanh Du
“Chuyện công ty, ba đừng quản nữa
Để con tự xử lý đi, ba cũng đừng bảo Thẩm Đình Vũ đến giúp con làm gì, con không cần.” Thẩm Thanh Du trầm mặt, bầu không khí trong phòng trở nên lúng túng và khẩn trương.
Thậm chí Chu Du còn cảm thấy thương hại cho Thẩm phu nhân, không biết bà luôn bị kẹp giữa đứa con mặt lạnh cùng ông chồng nghiêm nghị nhiều năm như vậy, làm sao mà vượt qua nổi
“Đi thôi.” Thẩm Đình Thâm cũng không đợi Thẩm Thanh Du trả lời, chỉ là muốn dặn dò một câu như vậy thôi.
“Ừm.” Chu Dụ cầm túi đặt bên cạnh lên, sau đó lễ phép tạm biệt Thẩm Thanh Du: “Vậy chú Thẩm, chúng cháu đi trước nhé.”
“Ừm, nhớ đến Tất niên qua nhà chủ ăn cơm.” Thẩm Thanh Du lạnh nhạt khách sáo nói.
Chu Dụ mỉm cười ngọt ngào, sau đó nhìn thoáng qua Cố Thần Trạch, anh ta còn đang chăm chú nghiên cứu mấy cái bình, Chu Dụ giơ tay kéo anh ta
Mãi đến khi ba người ra khỏi phòng bệnh, Thẩm Đình Thâm mới mở miệng hỏi Cố Thần Trạch: “Cậu vừa nhìn cái gì mà xuất thần vậy?”
“Không đúng.”