*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. “Đủ rồi! Mày đã ăn cơm xong, ba người bọn tao còn chưa ăn cơm, không có việc gì thì mày cút về phòng đi!” Chu Kiến Quốc bất mãn trừng mắt với Chu Dụ
Trước kia ông ta cho rằng cô hiểu chuyện hơn Chu Kỳ, bây giờ lại thấy tính cô không bằng Chu Kỳ, ít nhất Chu Kỳ còn ngoan ngoãn nghe lời
Chu Du vốn không sợ Chu Kiến Quốc
Cô chẳng để ý đến lời ông ta mà quay người lại nhìn thẳng Chu Kỳ: “Em nói lại lần nữa, chị không thể ở bên cạnh Thẩm Đình Vũ! Bằng không một ngày nào đó, chị sẽ phải hối hận!” “Em có phiền quá không? Ba mẹ còn không quản chuyện của chị, em hăng hái quản làm gì? Em tưởng em3là ai?” Hiện giờ Chu Kỳ không có khẩu vị, dù sao cô ta cũng cảm thấy mình nhất định phải ở bên cạnh Thẩm Đình Vũ, Chu Du cứ phản đối mãi làm cô ta phiền chán muốn chết.
“Ba mẹ vốn không biết Thẩm Đình Vũ là hạng người thế nào!” Tốc độ nói của Chu Du càng lúc càng nhanh
Nếu ba người ở bàn ăn không phải là người thân của cô, chỉ e chẳng thể nghe rõ cô đang nói gì: “Còn chị không biết sao? Chị biết chứ, biết rõ rành rành Thẩm Đình Vũ muốn làm gì Chu thị
Ba mẹ bị lừa nên mới không thấy được sự thật, chẳng lẽ chị không hiểu sao?” “Bốp!” Tiếng bạt tai giòn giã cắt ngang lời Chu Dụ
Chu Kỳ, Chu phu0nhân lẫn Chu Du vừa bị đánh đều mông lung
Chu Kỳ trợn tròn mắt nhìn em mình
Gương mặt Chu Dụ vốn trắng trẻo, ngày thường không đánh má hồng còn tưởng cô mắc bệnh, tức là kiểu mặt trắng bệch dọa người
Mà lúc này đây, năm dấu ngón tay đỏ rực trên mặt cô rất rõ ràng, Chu Kỳ nhìn mà quặn thắt trong lòng
“Tao nói mày không ăn cơm thì cút mau! Đừng ở đây làm phiền ba người nhà tao ăn cơm!” Chu Kiến Quốc bực bội Chu Dụ
Nghe cách nói chuyện của cô và thần thái giống như cả nhà chỉ có một mình có biết chuyện, ba người còn lại đều là kẻ ngốc
Sự thật đúng như vậy, ba người họ quả là ngu xuẩn
Đặc biệt là Chu Kiến Quốc,5ông ta chỉ nghĩ nên làm gì đó khiển Hội đồng quản trị thừa nhận mình, mình có thể ngồi tại Chu thị vững vàng.
Nhưng rõ ràng Chu thị do ba ông ta để lại, cũng tại ông ta vô dụng nên mới lâm vào tình cảnh như vậy
Cặp mắt đen láy sáng ngời của Chu Dụ đầy vẻ khiếp sợ xen lẫn tức giận, hai tay buông thõng bên người bỗng nắm chặt lại.
Chu Kỳ thấy rõ bờ vai Chu Du hơi run, nhìn ra em mình đang cố hết sức kiềm chế cảm xúc
Cô ta hơi cau mày, quả thực khi nhìn thấy Chu Kiến Quốc ra tay đánh Chu Dụ, hành vi đó khiến cô ta cực kỳ chán ghét.
Chu Dụ thở dài một hơi thật sâu, sau cùng mệt mỏi4nói rằng: “Con thật sự không muốn sống với mọi người nữa...”
Chưa kịp dứt lời, Chu Kiến Quốc đã tức tối quát lên: “Vậy thì mày cút đi, đừng về cái nhà này nữa, không cần phải tới Chu thị làm.”
Móng tay Chu Du đâm sâu vào lòng bàn tay, đau nhói nhưng cô vẫn không biết: “Ba nói gì cơ?” Cô đầu nói mình không muốn về nhà, không muốn tới Chu thị làm
Chu Kiến Quốc nói ra trước như vậy làm cô cực kỳ khó chịu
“Tao bảo mày cút!” Chu Kiến Quốc chỉ tay ra ngoài cửa biệt thự: “Cút đi, mày không nghe rõ sao?” Có phải mày cảm thấy ông nội để cổ phần lại cho hai chị em là mày có thể chỉ tay năm ngón với tao? Hôm9nay tao nói cho mày biết, tạo mới là ba mày! Mày bớt nói nhăng nói cuối trước mặt tao đi.” Thấy sắc mặt Chu Kiến Quốc như vậy, trong lòng Chu Du lạnh đến tột cùng
Ánh mắt cô nhìn gương mặt phẫn nộ của ông ta rồi chuyển sang nhìn Chu phu nhân ngồi bên cạnh
Ngoại trừ ngạc nhiên, trên mặt bà ta hoàn toàn không có ý định khuyên hai cha con đừng cãi nhau.
Chu Du lại nhìn sang Chu Kỳ
Cô ta còn đang cúi đầu cầm đũa lùa cơm, nhưng có thể nhìn ra cô ta chẳng còn lòng dạ ăn uống
Chu Dụ nhếch mép cười mỉa mai
Cô không nói thêm gì nữa, xoay người trở về phòng mình.
Chu Kiến Quốc thấy Chu Du lên cầu thang, tưởng đâu cô về phòng ngủ
“Cuối cùng cũng yên tĩnh
Mau ăn đi, cơm tối sắp nguội đến nơi rồi.” Ông ta ho sù sụ mấy tiếng, gào to vài câu với Chu Du nên cổ họng hơi khó chịu.
“Ừ.” Chu phu nhân giống như người ngoài cuộc
Bà ta còn đang nghĩ Chu Kỳ với Thẩm Đình Vũ ở bên nhau, sau này mình vẫn có thể thành người nhà Thẩm gia, khỏi phải nói trong lòng bà ta vui sướng biết bao, rạo rực đến mức gắp miếng thịt nướng cho Chu Kỳ: “Nào nào, Kỳ Nhi ăn nhiều một chút, đừng học theo em gái con không biết nghe lời.”
Chu Kỳ cúi đầu nhìn thịt nướng trong bát
Cô ta nhớ lại khoảng thời gian tăm tối trong cuộc đời mình, ba mẹ đã đối xử với mình thế nào
Tâm trạng cô ta bỗng chốc cực kỳ khó chịu, quả thực Chu Du nói không hề sai, người sai chính là Chu Kiến Quốc cao cao tại thượng.
Tất nhiên cô ta cũng không nuốt nổi bữa cơm này.
Chu Kỳ bỏ miếng thịt nướng xuống bàn, tùy ý ăn vài miếng cơm
Không biết Chu phu nhân có nhìn thấy động tác của Chu Kỳ hay không, tóm lại trên mặt bà ta vẫn dào dạt ý cười vui sướng.
“Con ăn no rồi.” Chu Kỳ cầm khăn giấy lau mép nhẹ nhàng rồi đứng dậy, định trở về phòng
Cô ta mới đến đầu cầu thang đã trông thấy Chu Du một tay khoác tủi, một tay xách hành lý, đang từ trên bước xuống
Chu Kỳ gần như buột miệng thốt ra: “Em làm gì vậy?” Quan hệ của hai chị em họ vẫn rất tốt, Chu Kiến Quốc chỉ nói vậy mà thôi, Chu Kỳ không nghĩ Chu Dụ sẽ thật sự rời khỏi nhà
Dù sao Chu Du vốn ở bên ngoài nhiều năm
Sau khi lớn lên, hai chị em rất ít khi ở bên cạnh nhau, khó khăn lắm bây giờ một nhà bốn người mới ở đây, vậy mà Chu Dụ lại muốn dọn ra ngoài
“Em cút đây.” Chu Du chẳng thèm ngẩng đầu, không nhìn Chu Kỳ thêm lần nào
Cô xách hành lý xuống cầu thang từng chút một
Thoạt nhìn giống như hành lý có rất nhiều đồ, do đó động tác của Chu Dụ trông hơi vụng về
Chu Kỳ há hốc mồm, cô ta muốn nói gì đó nhưng lại không biết làm sao để giữ Chu Dụ ở lại.
Sau cùng Chu Du đã xách hành lý xuống phía dưới
Cô đứng ngay bên cạnh Chu Kỳ, khẽ mở miệng nói, giọng điệu không còn cứng rắn như ban nãy mà giống như khuyên bảo hơn: “Nếu chị khăng khăng muốn ở bên cạnh Thẩm Đình Vũ thì em thật sự không quản nữa, nhưng dù gì chị cũng là chị của em
Em chỉ muốn khuyên chị một câu, đừng sa vào quá sâu
Tâm cơ và bụng dạ Thẩm Đình Vũ quá lớn, em sợ cuối cùng người đau lòng hối hận chính là chị.”