*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. Nào ngờ Thẩm Đình Thâm đột ngột đè lên cô, nở nụ cười lưu manh: “Muốn uống nước hay muốn anh?” Bạch Nhược Y giật mình trợn to mắt, thẹn thùng mắng Thẩm Đình Thâm: “Cầm thú, anh mau tránh ra
Em muốn đi mua ít đồ về nấu cơm.” Thẩm Đình Thâm hơi nhướng mày, thản nhiên cười: “Được thôi, cũng lâu rồi anh chưa ăn cơm em nấu.” Nói xong, anh bèn nghiêng người qua để Bạch Nhược Y mặc đồ đứng dậy
Còn anh tự đi tìm ly rót nước uống
Đợi đến lúc anh mang nước tới thì đã trông thấy Bạch Nhược Y ăn mặc chỉnh tề.
Cô đang cúi đầu xuống, kéo áo khoác mãi chưa lên, chẳng biết nó bị mắc kẹt hay thế nào.
Bạch Nhược Y nhíu hàng mày nhỏ nhắn, tập trung ý3chí phân cao thấp với khóa kéo, thành công khiến Thẩm Đình Thâm bật cười mấy tiếng
Anh đặt ly nước lên bàn trà, dang tay kéo cô qua để cô đối diện với mình: “Anh giúp em kéo lên nhé.” Bạch Nhược Y lắc đầu: “Không cần đâu, để em tự kéo
Không biết có phải vừa rồi ném quần áo xuống nên khóa bị vỡ hay không mà kéo mãi chẳng lên.” Trong vụ này cô không muốn phiền đến người khác, à không đúng, chuyện gì cô cũng chẳng muốn gây phiền phức cho người ta
Chuyện trong khả năng, cô vẫn cảm thấy mình làm sẽ tốt hơn, cho dù là chuyện nhỏ như thế này
Thẩm Đình Thâm vẫn nhất quyết gạt tay cô ra khỏi khóa kéo, sau đó cúi đầu xem kỹ.
“Két...” Anh dễ dàng0kéo khóa lên, nở nụ cười nhìn Bạch Nhược Y: “Sao nào, có phải anh lợi hại hơn em không?” “Làm như anh lợi hại lắm.” Bạch Nhược Y khinh bỉ, trừng mắt với Thẩm Đình Thâm: “Được rồi, em xuống siêu thị dưới lầu mua ít đồ về nấu cơm
Anh muốn ăn gì, em mua về nấu anh ăn.”
Dứt lời, Bạch Nhược Y bỗng cau mày
Cô nhớ hình như ban ngày mình đã nói một lần rồi..
“Em biết anh muốn ăn gì mà.” Thẩm Đình Thâm cười vô cùng mập mờ khiến Bạch Nhược Y đỏ cả mặt
“Đợi anh ăn sạch cơm đã!” Bạch Nhược Y thận trọng trừng mắt với Thẩm Đình Thâm, sau đó cầm túi lên và định bụng ra cửa.
“Có cần anh đi cùng không?” Thẩm Đình Thâm từ tốn cầm quần áo5trên sofa lẫn bàn trà rồi mặc vào từng chiếc một, giống như xung quanh không có người.
“Khỏi, anh cứ ngồi ở nhà chờ một lát đi.” Siêu thị vốn gần đây, Bạch Nhược Y không muốn phiền anh đi cùng
Nếu hai người đi chung, không chừng còn trì hoãn hơn.
“Ừm, cũng được.” Giọng nói lười nhác của anh truyền vào tài khiến cô nhớ lại chuyện vừa rồi nên đi nhanh hơn
Cô không muốn mình lại nhớ đến chuyện ban nãy.
Siêu thị nằm ở lầu một khu chung cư
Chỗ này khá lớn, gần như choán hết diện tích cả lầu
Người trong siêu thị không ít, họ đều sống trong chung cư này
Bạch Nhược Y đi thẳng đến khu thực phẩm
Cô vốn định mua ít đồ nấu ăn, nhưng nhân viên đẩy mạnh tiêu thụ ở siêu thị4cứ để cử này nọ một hai lần, hai ba lần, cô đã mua rất nhiều món chẳng dính dáng với nhau.
Kết quả là khi đứng trước quầy thu ngân, Bạch Nhược Y nhìn chiếc túi to đựng cả đống thực phẩm, cô bất đắc dĩ gãi đầu: “Trời ạ, sao mình lại mua nhiều đồ vậy chứ?” Nhân viên thu ngân gói thực phẩm lại cho Bạch Nhược Y, đặt sang bên cạnh cô rồi cười cười: “Cô mua nhiều đồ như vậy, làm sao xách về ạ?” “Chuyện này..
Tôi tự nghĩ cách vậy.” Bạch Nhược Y cười xấu hổ
Nhưng đợi nhân viên thu ngân đi rồi, cô lại lâm vào khó xử
Bạch Nhược Y thử xách toàn bộ thực phẩm lên, nhưng hoàn toàn không thể xách nổi! Đúng lúc cô đang cân nhắc, quyết định9hay là để vài món ở siêu thị trước rồi quay lại lấy lần hai; đồng thời cô cũng đang nghĩ xem có cần gọi Thẩm Đình Thâm xuống xách hộ mình hay không.
Bạch Nhược Y cầm điện thoại lên, lướt tới số của Thẩm Đình Thâm
Ngón tay cô vừa mới gạt một cái thì chợt nghe thấy giọng nam vang lên đằng trước: “Cần tôi giúp chứ?”
Gần như là phản xạ có điều kiện, cô ấn nút tắt điện thoại ngay, sau đó ngẩng đầu thì phát hiện không biết từ lúc nào, Nhan Như Ngọc đã đứng bên cạnh mình
Nhan Như Ngọc nở nụ cười nhẹ nhàng khiến người ta cảm thấy như được tắm gió xuân
Cho dù là mùa đông, cảm giác này vẫn khiến lòng Bạch Nhược Y ấm áp
Nhan Như Ngọc đút hai tay vào túi áo, nhìn thoáng qua thực phẩm bên cạnh Bạch Nhược Y rồi cười hì hì: “Hồi trưa tôi ăn hết đồ nhà chị sao, nên chị mới mua về nhiều như vậy?” Bạch Nhược Y liên tục xua tay cười: “Không phải đầu
Tôi vốn định mua ít đồ thôi, nhưng dù kia nhiệt tình quá, tôi cũng chẳng biết mình đã nghĩ thế nào mà cầm về nhiều như vậy.” “Chị đúng là ngốc mà.” Nhan Như Ngọc cất giọng vô cùng dịu dàng, đầy vẻ cưng chiều: “Không còn cách nào khác, ai bảo hồi trưa tôi ăn cơm nhà chị chứ
Vừa khéo xuống đây mua thuốc thì thấy chị xách nhiều đồ như thế, tôi đành phải giúp chị xách lên thôi.” Vừa nói, cậu vừa giơ tay xách thực phẩm nấu ăn bên cạnh Bạch Nhược Y lên
Bạch Nhược Y thấy cậu giống như định xách hết, cô muốn tự xách một ít, không để cậu phải cầm toàn bộ
“À..
Không cần đâu, để tôi xách cái này đi.” Bạch Nhược Y lập tức nắm chặt lấy túi thực phẩm bên trái
Đầu ngón tay cô mới chạm vào túi thực phẩm được đóng gói thì đã cảm giác được hơi ấm từ phía sau bao trùm lấy lòng bàn tay mình, cô cảm thấy rất ngạc nhiên
Là tay của Nhan Như Ngọc...
Cô ngước mắt nhìn thoáng qua cậu, phát hiện cậu cũng đang hoảng hốt, giống như đây là lần đầu trong đời cậu chạm vào tay con gái vậy.
“Các người đang làm gì thế?” Tiếng quát dữ tợn vang lên ngoài cửa siêu thị, Bạch Nhược Y hoảng đến mức nội tâm nhảy dựng.
Cô lập tức rút tay ra khỏi bàn tay Nhan Như Ngọc, gò má đỏ bừng.
Chưa kịp mở miệng, cô đã nhìn thấy Thẩm Đình Thâm hung dữ bước tới
Anh vừa đẩy Nhan Như Ngọc ra, vừa giật lấy thực phẩm nấu ăn trong tay cậu.
Cả người anh tỏa ra hơi lạnh cùng cực, cặp mắt đen láy toát lên vẻ sắc bén: “Cách xa cô ấy một chút.” Thẩm Đình Thâm nói vậy cũng xem như bình thường lắm rồi, bởi vì anh không biết nam sinh kia rốt cuộc là ai mà lại có lòng tốt giúp Bạch Nhược Y xách đồ này nọ nữa.
Nhưng khi anh đi tới và trông thấy hai người họ nắm tay nhau, tất nhiên không kiếm được mà tức giận.
Bạch Nhược Y phản ứng kịp thời
Cô nghĩ mình không hề làm chuyện có lỗi với Thẩm Đình Thâm nên hoảng hốt gì chứ...